Đã qua đêm, bốn phía rất yên tĩnh.
Thành thị không ồn ào náo nhiệt như ban ngày, hầu như mọi người đều đã ngủ.
Gió đêm thổi, ánh đèn gần đó, gieo rắc trong bóng đêm, tạo ra cảm giác yên bình.
Trình Nghiên Ninh ngước mắt nhìn lại, không có một bóng người trong tầm mắt, trừ bọn họ.
Chắc là cô gái này không có khóc, hai cánh tay ôm chặt lấy eo anh, giống như đứa trẻ đang bắt lấy đồ chơi yêu thích nhất vậy.
Mà anh, tâm phiền ý loạn ra cửa, dựa vào hai chữ Nam Hồ trong tìn nhắn mà đến đây, sau đó taxi đi quanh đây vài vòng, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chân Minh Châu ôm anh thật lâu, căn bản không buông tay được.
Cô mười mấy năm trước, cũng chưa từng có cảm giác này.
Một giây thấy anh, trời giống như sáng lên.
Cô vẫn ôm chặt anh, gương mặt vừa vặn úp vào ngực anh, cách hai lớp quần áo, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh, tiếng đập bình thường làm cô yên tĩnh lại, những bất mãn đang có giải phóng hết.
“Trình Nghiên Ninh?” Cô không ngẩng đầu, giọng nhẹ nhàng, rất cẩn thận.
Trình Nghiên Ninh rũ mắt nhìn đỉnh đầu cô “Ừ.”
“Cảm ơn.” Chân Minh Châu đột nhiên cười.
Ánh mắt Trình Nghiên Ninh vẫn luôn dừng trên đỉnh đầu cô, mở miệng hỏi: “Có thể buông ra không?”
“…… À.”
Có thể ôm anh lâu như vậy, cô đã thỏa mãn rồi.
Chân Minh Châu rất nhanh buông anh ra, ngửa đầu hỏi: “Sao anh biết em ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292862/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.