Chân Minh Châu buồn bực không vui.
Chuyện này từ lúc ăn cơm trưa đã thật rõ ràng.
Mắt thấy cô hơn nửa tiết đều gối đầu lên cánh tay ngủ, Tần Viễn thu hồi ánh mắt suy nghĩ một chút rồi xé nửa tờ giấy từ quyển bài tập viết lên một câu nói, vò thành một cục quăng về phía cô.
Nhưng cục giấy lại rơi vào trong tay An Doanh.
Cô ta ngước mắt nhìn lên liền đối diện với ánh mắt đang nhìn tới của Tần Viễn.
Nam sinh hất cằm lên ra hiệu với cô ta.
An Doanh hơi nhấp môi một chút rồi giơ cùi chỏ đụng đụng Chân Minh Châu, nhỏ giọng kêu: " Này."
Chân Minh Châu buồn bực nghiêng đầu nhìn cô ta một cái.
An Doanh liếc mắt nhìn cục giấy rồi hạ thấp giọng nhắc nhở: "Tần Viễn đưa."
Chân Minh Châu cầm cục giấy lên mở ra, miễn cưỡng phân biệt chữ viết như rồng bay phượng múa phía trên: "Sau khi tan học mang cậu đi chơi."
Cô đọc xong thì đột nhiên cảm thấy bất ngờ, trước mắt lại hiện ra chữ viết của một người khác.
Người thường nói chữ viết thể hiện bản chất của con người.
Nét chữ của Tần Viễn cẩu thả tung bay không ra hình dạng gì, đúng thật là có chút giống với tính cách xưa nay của anh ta, còn Trình Nghiễn Ninh, chữ viết của anh đã được coi là vô cùng ngay ngắn trong đám nam sinh rồi, câu văn ngang dọc đều góc cạnh rõ ràng, đến một nét rạch cũng đều rõ ràng hữu lực...
Tùy tiện giải tỏa tạp niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292851/chuong-46-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.