Chân Minh Châu đề nghị ra bên ngoài ăn, Nhạc Linh San đương nhiên không vui.
Cô ấy đã mang theo mấy cái bánh bao, lại không thể để lâu, đương nhiên phải càng sớm giải quyết càng tốt. Nhưng Chân Minh Châu ai chứ, lộ ra một bộ dáng nũng nịu bán manh, lại còn rất dính người. Với tính tình nội liễm của Nhạc Linh San vốn đã không biết làm sao cự tuyệt người khác, huống chi cô còn như vậy.
Mấy phút sau, hai người đã đi tới cổng trường.
Chân Minh Châu dừng lại, nghiêng đầu hỏi Nhạc Linh San: "Ăn cái gì, mình mời cậu."
"Hả?" Nhạc Linh San có hơi sững sốt, sau đó vội vàng nói, "Không cần. Sao có thể để cậu mời, mình có mang tiền."
Chân Minh Châu ra vẻ hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Để cho cậu đi ăn cơm với mình đã rất áy náy rồi, sao còn có thể để cho cậu mất tiền chứ? Ai nha, đừng có dây dưa lằng nhằng nữa, muốn ăn cái gì?"
Nhạc Linh San có chút dè dặt nhìn cô.
Thành thật mà nói, danh tiếng của Chân Minh Châu ở trong trường học thật sự rất kém, không học tập cho giỏi lại muốn yêu đương mù quáng, hơn nữa lại tùy hứng thích làm bậy khoe khoang ngang ngược, gia cảnh dáng người lại tốt, lại có một đống nam sinh cưng chìu cô, thầy cô ở các khoa và thầy chủ nhiệm cũng không có biện pháp với cô.
Nữ sinh như vậy rất làm người khác chú ý lại khiến người ghen tỵ.
Nhạc Linh San không chỉ một lần nghe thấy những nữ sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292843/chuong-42-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.