Bên trong phòng học sáng hơn bên ngoài rất nhiều, Trình Nghiễn Ninh liếc nhìn ra cửa sổ thì thấy bóng dáng cô đơn của cô. Chân Minh Châu khi an tĩnh lại thì chiếc bóng có mấy phần cô đơn, giống như một cô gái nhỏ đáng thương. Cái cặp trên hai vai bị lệch sang một bên, bả vai gầy yếu của cô tựa hồ có chút không chịu nổi gánh nặng.
Thuận tiện thu hồi ánh mắt, Trình Nghiễn Ninh đột nhiên không còn tâm tư giải đề.
"Nhận lấy, sau này sẽ không đến làm phiền anh nữa."
Nữ sinh thở phì phò nói, hình ảnh nâng mặt hất cằm của cô đều đồng loạt hiện lên trong đầu, đầu bút của anh ngừng lại một lát, đâm vào trong sách một chấm đen nhỏ.
Chân Minh Hinh ôm quyển bài tập đến bên cạnh đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ có chút mất hồn mất vía của anh, cô hơi ngẩn người một lúc, sau đó hạ thấp giọng hỏi: "Mình đi đến phòng làm việc của thầy, cậu có muốn đi cùng không?"
Trình Nghiễn Ninh ngước mắt lên nhìn một xấp tập bài tập khác trên bục giảng, lạnh nhạt nói: "Cậu đi đi, giáo viên toán học buổi tối phải về nhà sớm, bài tập của tôi sáng mai đem qua cũng được."
"Được." Chân Minh Hinh gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Trình Nghiễn Ninh cười cười, cảm giác được có một ánh mắt cách cửa sổ phóng lên trên người của anh. Ánh mắt vừa trực tiếp lại không biết thu kiềm chế kia đương nhiên chỉ có một mình Chân Minh Châu rồi.
Tiểu cô nương lỗ mãng, đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292842/chuong-41-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.