Cô ấy và bọn Chân Minh Châu hoàn toàn là người của hai thế giới. Cô nhìn không được Chân Minh Châu để thừa cơm cũng giống như Lý Thành Công không thể hiểu được vì sao cô ấy bị phạt đứng mà vẫn cố chấp phải nghe giảng vậy. Nhưng mỗi người đều sẽ có kiên trì của mình, không lãng phí đối với cô ấy mà nói là chuyện cơ bản nhất.
Chân Minh Châu bất ngờ nhìn cô ấy một cái, cũng không nói nhiều đã cúi đầu ăn hết.
Nhạc Linh San thở phào nhẹ nhõm.
Trả tiền xong hai người cùng nhau trở về trường học.
Trong lòng Nhạc Linh San vẫn có chút ngượng ngùng, đi một hồi liền chủ động giải thích nói: "Cậu cũng biết điều kiện sinh hoạt của nhà chúng mình không tốt lắm, từ nhỏ ba mẹ mình đã không cho mình lãng phí lương thực rồi, cho nên vừa rồi mình mới có chút không nhìn nổi, đừng để ý nha."
"Không sao, ăn nhiều một chút cũng sẽ không no chết."
Nhạc Linh San: "..."
Cô ấy không lên tiếng, Chân Minh Châu nghiêng đầu qua nhìn sắc mặt của cô ấy thì liền lập tức cười lên, vỗ cánh tay cô ấy nói: "Chút chuyện nhỏ này sao mình có thể để ý chứ, nè, mình nói chuyện cứ như vậy đó, quen rồi. Không có ý làm lệch ý của cậu đâu—— "
" Ừ." Nhạc Linh San gật đầu như gà con mổ thóc.
Chân Minh Châu rất sợ nữ sinh ngoan ngoãn này bị ủy khuất, nhìn thấy cô ấy đã thả lỏng thì cũng thở phào, sau đó lại nghe thấy tiếng điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292844/chuong-42-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.