Chương trước
Chương sau
Nhưng hắn ta lúc này đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, gào lớn lên: "Truyền lệnh đội chiến hạm liều chết ngăn cản kẻ địch lại cho ta".

Sau đó hắn ta rời khỏi chiến trường từ phía sau, hắn ta của lúc này chỉ muốn sống tiếp.


Mấy trăm chiếc chiến thuyền của giặc Oa còn lại đa số đều là tàu vận chuyển vật tư, sao có thể là đối thủ của chiến hạm quân Hắc Kỳ, rất nhiều tàu chiến không có vũ khí chỉ đành liều mạng xông về phía tàu chiến của quân Hắc Kỳ, mưu tính lên thuyền tác chiến, nhưng lửa đạn vô tình đó rất nhanh đã dập tắt ảo tưởng cuối cùng đó của chúng. Thời gian trận chiến diễn ra liên tục không lâu, khi mặt trời lên cao thì thành Thanh Đảo cuối cùng đã khôi phục lại sự yên tĩnh.

"Trình đại ca, huynh không sao chứ?"

Thấy Trình Khai Sơn toàn thân đầy vết thương, tiều tụy vô cùng, Hải Nương chạy tới ôm chặt lấy hắn ta.

Trình Khai Sơn sững người, sau đó cười nói: "Không sao, không phải ta vẫn bình thường đây ư?"

Nhưng nước mắt không sao ngăn lại được, gần 5 vạn quân Hắc Kỳ phòng thủ thành Thanh Đảo đã không còn đến 1 vạn người, việc này đối với quân Hắc Kỳ mà nói đã là tổn thất lớn nhất trong lịch sử từ trước tới nay rồi.

Đô thành Bắc Lương, hoàng cung.

Nhìn báo cáo chiến sự các nơi gửi về, trong lòng Lãnh Thiên Minh có cảm xúc không nói ra được thành lời, hắn thế này coi như là thắng lợi rồi nhỉ? Nhưng đã hy sinh mất nhiều binh lính như vậy, sao có thể vui nổi đây.

"Đại vương, trước mắt Bắc Lương ta đã giải quyết được nguy cơ, nhưng nội chiến của Đại Lương đã không thể cứu vãn, lão thần cho rằng đây là thời cơ tốt nhất của chúng ta để tiến quân tới Đại Lương", Tề Dung nói.

Tân Cửu bên cạnh cũng nói: "Thần cũng đồng ý với ý kiến của Tề tướng, tục ngữ có câu lai nhi bất vãng phi lễ dã, hiện tại Đại Lương nội loạn, lại phạm tội với Bắc Lương ta tước, đây quả thực là cơ hội tốt ngàn năm có một".

Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: "Trung nguyên này chung quy lại chỉ có thể có một chủ nhân, nếu đã đi đến bước này rồi thì không cần dài dòng nữa, truyền lệnh các quân khẩn cấp chuẩn bị chiến tranh, tìm kiếm thời cơ, tiến quân Đại Lương".

Quản Cùng bên cạnh lúc này cũng lên tiếng: "Đại vương, thần cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất để tiến công Đại Lương".

Mọi người đều không hiểu nhìn về phía Quản Cùng, người vừa tham gia vào con đường quan lộ mà đã nói ra những lời khiến người khác phải kinh ngạc như vậy.

"Tại sao ngươi lại cảm thấy bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất?"

"Đại vương, đánh thiên hạ thì dễ, nhưng trị được thiên hạ mới khó, Đại Lương và Bắc Lương ta ân oán đã lâu, nhất là bách tính Đại Lương có cái nhìn thâm sâu với triều đình Bắc Lương ta, cho dù hiện tại chúng ta có thể tấn công vào Đại Lương nhưng hàng ngàn vạn bách tính này cũng sẽ coi chúng ta là kẻ địch, đến lúc đó chúng ta cũng không thể tàn sát hàng loạt giống như giặc Oa được”.

“Vậy ngươi có cách gì không?”



"Tiêu hao, việc chúng ta phải làm lúc này chính là khiến nội chiến của Đại Lương trầm trọng hơn, mặc dù lần này Hiên Vũ Khuyết nguyên khí đại thương, nhưng trong tay vẫn nắm gần 200 vạn đại quân, Hiên Vũ Ngọc Nhi nhiều nhất chỉ có 50 vạn, tỷ lệ thắng quá thấp.

Cho nên thần đề nghị, áp giải toàn bộ 30 vạn tù binh trong chiến dịch lần này về Biện Lương, tặng cho Hiên Vũ Ngọc Nhi, lại cung cấp thêm cho Biện Lương đủ lương thực, vũ khí, giúp bọn họ không ngừng nội chiến, cứ tiếp tục như vậy thì bách tính Đại Lương ắt sẽ khổ sở chịu không thấu, còn Bắc Lương chúng ta có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.