Chương trước
Chương sau
Cuộc chiến ác liệt trực tiếp nghiền nát thân thể những giặc Oa ở phía trước, rõ ràng khoảng cách rất gần nhưng không thể xông tới được, bọn chúng thậm chí còn nhìn thấy binh lính đối phương đứng trước trận địa đại bác nhàn nhã nhìn mình, căn bản đến suy nghĩ tới nghênh chiến cũng không có.

Sau khi thấy chiến đấu phía xa nhanh chóng kết thúc, hy vọng cuối cùng của Quỷ Chi Bát Bình cũng đã tan biến.


"Rút lui, truyền lệnh toàn quân rút lui trở về trong thành, nhanh...", Quỷ Chi Bát Bình gào lớn lên nói.

Vô số giặc Oa trên chiến trường bắt đầu vứt bỏ đồng đội xung quanh, không màng tất cả rút lui về phía sau, còn trận hình tam giác không một kẽ hở từ đầu đến cuối vẫn không ngừng bắn phá, trận chiến diễn ra đúng hai canh giờ, số giặc Oa rút lui không còn đủ 5 vạn quân.

Kỵ binh của quân Hắc Kỳ đã tiến công, không ngừng tấn công tới từ mặt sườn bắn vào giặc Oa đang rút lui, Quỷ Chi Bát Bình không còn phong thái bách chiến bách thắng trước đây nữa, chỉ muốn nhanh chóng rút lui vào trong thành, bảo tồn lực lượng.

"Oanh... ầm ầm ầm".

Khi đại quân gần tiến vào trong thành thì cổng thành lại bắt đầu xảy ra vụ nổ kịch liệt.

"Tướng quân, không hay rồi, quân địch còn sót lại nhân lúc đại quân chúng ta ra khỏi thành tác chiến đã cướp lại cổng thành rồi, hiện tại cổng thành đã bị chặn đứng".

Quỷ Chi Bát Bình lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là bất lực, 40 vạn đại quân của mình lúc đến đã từng nói muốn càn quét Đông Hải, nhưng không ngờ đến một tòa thành trì cũng không đánh hạ được, bản thân sợ rằng sắp trở thành trò cười lớn nhất của Phù Tang rồi.

"Rút lui về phía bờ biển..."

Bờ biển lúc này chỉ có vài trăm tàu chiến dự bị của giặc Oa, chiến hạm chủ lực sớm đã rời đi, quân Hắc Kỳ đã bắt đầu toàn quân truy sát, khắp nơi đều là giặc Oa bỏ trốn, khi chạy trốn tới cửa cảng Thanh Đảo thì số giặc Oa còn lại đã không còn đủ đến 2 vạn người.

Quỷ Chi Bát Bình thật sự đã có suy nghĩ muốn chết, 40 vạn đại quân và vô số lương thực vật tư cứ như vậy mà mất rồi, bản thân hắn ta trở về đoán chừng cũng chỉ có con đường chết, Quỷ Chi Bát Bình rút bội đao của mình ra muốn tự sát nhưng bị binh lính xung quanh giữ chặt.

"Tướng quân, ngài không thể chết được, ngài phải sống trở về mới có thể báo chuyện ở đây cho tướng quân Đức Xuyên, chúng ta sẽ ở lại yểm trợ, ngài mau lên thuyền đi".

Quỷ Chi Bát Bình trầm mặc giây lát, nhìn những binh lính đã đi theo mình bao năm, cuối cùng cũng hạ lệnh lên thuyền rút về Cao Ly. Không phải hắn ta sợ chết mà là hắn ta phải sống trở về để nói với tướng quân Đức Xuyên, quân Hắc Kỳ chính là ma quỷ, là sự tồn tại mà Phù Tang bọn chúng không thể chọc vào được, Phù Tang bắt buộc phải thay đổi sách lược với Bắc Lương thôi.

Số giặc Oa có thể lên thuyền còn không đến vạn người, số còn lại định sẵn sẽ phải chết.

"Tướng quân, không hay rồi, là chiến thuyền của quân Hắc Kỳ..."

Trong lúc Quỷ Chi Bát Bình đang nghĩ quay về phải đối mặt thế nào thì một binh lính chạy tới gào lên nói.

Chỉ thấy gần 300 chiến thuyền dưới sự dẫn dắt của 10 chiếc tàu chiến bọc thép đang xông về phía hải quân giặc Oa đang tháo chạy.

"Tướng quân, chiến hạm của quân Hắc Kỳ đều được trang bị đại bác có thể phát nổ đó, chúng ta không đánh lại được đâu, trước mắt chỉ đành hy sinh đại bộ phận chiến thuyền ở lại ngăn cản, chúng ta mau chóng rút khỏi chiến trường, rời khỏi nơi này".
Quỷ Chi Bát Bình sắp phát khóc cả lên, rõ ràng bản thân là bên tập kích bất ngờ, vậy mà trận đánh này lại thành ra như vậy, quân Hắc Kỳ đây là muốn đuổi cùng giết tận.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.