Chương trước
Chương sau
Lãnh Thiên Minh ngây ngốc nhìn Quản Cùng, trong lòng thầm nghĩ: "Tên tiểu tử này đúng là âm hiểm thật, nhưng ta thích".

Những người khác cũng hết hồn lắng nghe, suy nghĩ kỹ lưỡng.

"Đại vương, những lời Quản đại nhân nói quả thực có lý, suy nghĩ còn chu toàn hơn thần, lão thần tán thành với ý kiến của Quản đại nhân", Tề Dung nói.


"Đúng, chúng thần cũng đồng ý với ý kiến của Quản đại nhân".

Lãnh Thiên Minh nhìn Quản Cùng, cười nói: "Quản đại nhân, ngươi nghiên cứu về quốc gia đại sự thâm hậu thật, vậy công sở Liêm Chính các ngươi đã bắt được tham quan nào chưa?"

Quản Cùng ngại ngùng cười đáp lời: "Mới chỉ bắt được tiểu lại, các vị đại thần có tham ô hay không thì vẫn đang bí mật điều tra ạ".

Câu nói vô tâm vô ý này của hắn ta khiến đám đại thần xung quanh đều không còn tự nhiên nữa, Quản Cùng cũng nhận ra được, vội vàng giải thích: "Các vị đại thần đừng hiểu lầm, không phải ta nói các vị tham ô mà bất kể có tham ô hay không ta đều cho người đi điều tra lần lượt".

Câu này vừa nói xong thì đám đại thần lại càng mất tự nhiên hơn...

"Haiz, người có chỉ số thông minh cao xem ra EQ đều chẳng ra làm sao?", Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ.

"Quản Cùng à, sau này ngươi không cần làm ở công sở Liêm Chính này nữa".

"Đại vương, tại sao ạ? Hạ quan làm sai chỗ nào rồi ư?"

"Không có, bổn vương thấy ngươi có tài mà không có đất phát huy, sau này ngươi vào nội các đi".

Quản Cùng ngây ngốc hỏi: "Nội các, vậy tức là thần được thăng chức hay giáng chứ ạ?"

Lãnh Thiên Minh lập tức cạn lời... các đại thần khác thì lại đều thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ thực không phải Lãnh Thiên Minh không muốn Quản Cùng điều tra những đại thần này, mà là Lãnh Thiên Minh biết thời cơ vẫn chưa tới, bây giờ chính là lúc quốc gia cần bọn họ, chỉ cần không phải là chuyện quá giới hạn thì đều có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nếu như thật sự để kẻ thô kệch như Quản Cùng này điều tra tiếp thì không chừng sẽ điều tra ra được cái gì loạn tử mất, dù sao người mà làm gì có ai trong sạch hết đâu...

Lãnh Hàn vẫn luôn ở tại Biện Lương nhận được thư của Lãnh Thiên Minh, đã nói với hắn ta kế hoạch của Bắc Lương, Lãnh Hàn hiểu rõ, đây là kết quả tốt nhất đối với bách tính Đại Lương. Nếu như không thể né tránh được việc trung nguyên thống nhất vậy thì bản thân nhất định phải lựa chọn bên có lợi cho bách tính rồi.

Lãnh Hàn báo việc Bắc Lương chi viện cho Lưu Bất Đắc và Hiên Vũ Ngọc Nhi.

"Ta biết Thiên Minh ca ca nhất định sẽ không bỏ mặc ta mà", Hiên Vũ Ngọc Nhi vui mừng nói.

Còn Lưu Bất Đắc lại rơi vào trầm tư.

"Lãnh công tử, Bắc Lương vương thế này là có ý định khiến Đại Lương chúng ta hao tổn từ bên trong mà".

Lãnh Hàn cười nói: "Phải hay không phải còn quan trọng sao? Điều quan trọng là các ông đã không còn lựa chọn nữa, đại vương như thế này cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi".

"Nhưng Đại Lương đánh trận này xong thì thật sự cũng không còn khả năng chống lại Bắc Lương nữa".

"Lưu đại nhân, đại vương đã từng hỏi ta một câu, hôm nay ta cũng muốn hỏi ông".

"Câu gì?"
"Ông khổ học nửa đời, tiến vào con đường làm quan này rốt cuộc là vì cái gì?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.