Lạc Ân cũng là một ngườimẹ. Giờ phải đối diện với một người mẹ khác, nỗi đau mất con rành rànhtrên gương mặt nhợt nhạt, xanh xao của cô ấy, cô cũng rất đau lòng.
-Chị ơi….Tôi…
-Tôi không có bằng chứnggì nhưng tôi linh cảm được -Niệm Kiều khóc ngất- Chị đang giữ con tôi.Niệm An của tôi còn nhỏ lắm. Con tôi hay bệnh nữa. Thằng bé không chịunổi một ca phẫu thuật lớn vậy đâu. Tôi van chị….Trả con lại cho tôi.
Lạc Ân chưa gặp Niệm An bao giờ. Nhưng cô cũng biết, Niệm An hiện là hyvọng duy nhất còn hiện hữu cho Thiên Hằng nắm lấy mà quay về cuộc sống.Điều quan trọng là con người cứng rắn và lạnh lùng như Tường Phong không có mặt tại đây. Lạc Ân là phụ nữ. Cô yếu lòng. Nhất là sự việc lại liên quan tới bản năng thương yêu và bảo vệ con của một người mẹ. Lạc Ân vàNiệm Kiều đều là mẹ. Họ đều yêu thương, bảo vệ con mình.
-Xin lỗi…xin lỗi chị -Giọng Lạc Ân lạc hẳn đi- Tôi…tôi không biết Niệm An ở đâu. Tôi…
-Chị không thể không biết được. -Niệm Kiều đã không còn bình tĩnh được nữa- Chồng chị đã bắt cóccon tôi, chuẩn bị làm phẩu thuật ghép tủy cho con chị. Con tôi còn nhỏlắm. Thằng bé không chịu đựng nổi đâu. Trả con lại cho tôi. Các ngườitàn nhẫn lắm. Trả con lại cho tôi!
Niệm Kiều như mất đi lý trí. Cô xông vào Lạc Ân, cào cấu, gào thét. Lạc Ân bất động. Nước mắt chảy thành dòng.
Đây là khu phòng bệnh cao cấp nên khá yên tĩnh. Nếu không nhờ Trình Vân cũng là người có thế lực, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-nho-me-yeu-con/535992/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.