Lần phát bệnh này củaThiên Hằng không khác gì mấy lần khác. Quan trọng là thể lực cậu bé đãtới điểm cực hạn. Có thể…có thể sẽ không qua khỏi. Là người theo dõibệnh trạng suốt mấy năm nay của cậu bé, lòng bác sĩ Trương không khỏinhói lên.
Bỗng nhiên cửa phòng cấp cứu bị đẩy mạnh. Một bác sĩ khác bước vội vào.
-Thầy Trương…Có cái này…
Bác sĩ Trương cầm lấy xấp giấy trong tay. Đó là một kết quả xét nghiệm của một người mới được gửi qua.
Anh ngẩng lên:
-Bác sĩ Phương…Phiền cô tiếp tục. Tôi có chuyện phải ra ngoài.
Đó là một điều kỳ diệu bất chợt mà trời đột nhiên ban tặng. Bác sĩ Trương cũng thấy lòng nhẹ nhàng hơn.
Trong phòng bệnh, NiệmKiều ôm chặt Niệm An trong tay. Cảnh sát tới nơi thì cậu bé vẫn còn hơisốt, nhưng da dẻ trắng hồng, có vẻ rất khỏe mạnh. Thấy Niệm Kiều còn huơ huơ cánh tay nhỏ đòi ẵm, rất đáng yêu.
Cô ôm con vào lòng. Không màng gì cả. Chỉ cần con là đủ lắm rồi.
Trình Vân phải nói chuyện với cảnh sát Trần nên một lúc sau mới vào trong được. Niệm An đã đượcđặt trên giường, say ngủ. Đứa bé vô tư, không biết mình đã trải quanhững chuyện gì.
Tay hắn run run. Chân ngập ngừng không dám bước tới. Con của hắn…Con hắn đó sao?
-Niệm Kiều. Đó là con…
Niệm Kiều hơi khựng lại.Bao ngày nay cô toàn dựa dẫm vào Trình Vân cả. Nếu không có hắn, Niệm An có lẽ không thể quay về. Nhưng giữa hai người còn tồn tại bao nhiêuthứ. Yêu yêu hận hận, cuối cùng có gác lại được không?
-Niệm An.
Gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-nho-me-yeu-con/535993/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.