Trong bệnh viện, Lạc Ân ngả đầu vào vai Tường Phong. Nước mắt của cô dường như đã cạn khô rồi.
Lúc nãy cô vội vàng đến tìm anh. Lạc Ân muốn hỏi, Thiên Hằng nói có phải là sự thật? Anh đã bắt cóc con của người khác, nhằm cứu mạng con mình?
Tường Phong không trả lời cô. Anh chỉ nói ngắn gọn:
-Nếu em là anh, em sẽ làm sao?
Tường Phong cũng bất lực. Nếu vô cảm được thì tốt quá. Nếu như sống được như thời thơ ấu đến lúc bước chân khỏi trường đại học, giống như một cỗ máy thì tốt biết bao.
Lạc Ân cứng người. Cô có thể làm gì khác hơn nữa? Để giữ lại mạng sống cho con mình, Lạc Ân cũng sẵn sàng làm tất cả. Từ việc chấp nhận quan hệ hằng đêm với người không yêu, mang thai rồi sẽ sinh con. Hiện giờ nếu bảo cô chết vì Thiên Hằng, Lạc Ân cũng không hề nuối tiếc. Nhưng hiện tại, đây lại là mạng sống của một cậu bé. Lạc Ân nhẫn tâm sao?
Cô không cao thượng đến như vậy. Lạc Ân không muốn Thiên Hằng chết. Dù tòa án lương tâm có dày vò suốt đời cũng được, chỉ cần cứu được con cô.
Nhưng chuyện không chỉ liên quan đến Thiên Hằng. Còn có Thiệu Tường Phong nữa. Anh đã bắt cóc con người khác. Nếu đứa bé có gì bất trắc, anh sẽ gánh thêm tội giết người. Giết trẻ con, án sẽ không nhẹ. Ít nhất cũng phải hơn 10 năm.
Tương lại của Tường Phong, sự nghiệp của anh có thể bị hủy đi nhanh chóng. Lạc Ân nỡ lòng sao?
-Anh…anh thả đứa bé ra đi. Tiểu Hằng…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-nho-me-yeu-con/535991/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.