Trong suốt thời gian qua con đã sống như thế nào? Con đã bao lần được mẹ ôm trong tay? Con đã nghĩ thế nào về mẹ? Đã oán trách mẹ lắm phải không hả Tiểu Hằng?Lạc Ân không thể kiềm nén được. Giây phút Thiên Hằng bị đẩy vào phòng cấp cứu, cô như một cái xác không hồn trông theo chiếc băng ca.
8 năm trước, cô cũng đã gạt nước mắt trao đứa bé còn đỏ hỏn cho người ta để hoàn thành một hợp đồng mua bán. Những ngón tay nhỏ xíu của Thiên Hằng bám chặt lấy Lạc Ân đã bị cô nhẫn tâm gạt đi…Tiếng khóc của thằng bé xuyên qua tường bệnh viện, thấm vào tận đáy tim cô.
Nhưng Lạc Ân đã không quay lại. Sống với cô, thằng bé sẽ không được vui vẻ. Cuộc sống không thể đầy đủ. Trả nó cho gia đình ông Thiệu, Lạc Ân vừa có tiền giúp cha chữa bệnh, vừa…vừa làm được những điều cô cho là sẽ tốt cho con.
Tốt cho con? Tốt cho Thiên Hằng. Tại sao lại khiến một đứa trẻ chưa đầy 8 tuổi trở nên như vậy? Tự sát…Trời ơi!
Thiệu Tường Phong dìu thân thể lả đi của Lạc Ân trong tay mình. Anh không thể an ủi cô, dù giây phút nhìn thấy máu lênh láng trên sàn, tim anh cũng đau đớn từng hồi. Tiểu Hằng…Miệng lưỡi độc địa nhưng chưa bao giờ có khuynh hướng tự ngược đãi mình, nói gì tới việc tự tử? Tiểu Hằng…
8 năm nay mình đã làm gì vậy? Lạnh lùng, khắc nghiệt với con trẻ? Lạc Ân không thể ở bên con vì hoàn cảnh. Còn người làm cha như Tường Phong, dù là bất đắc dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-nho-me-yeu-con/535978/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.