Thiên Hằng rất mệt, thực sự rất mệt. Cậu chỉ mong mọi thứ kết thúc. Chỉ mong không cần suy nghĩ và chịu đựng nữa. Vậy mà…-Tiểu Hằng…
Lạc Ân bỗng nhiên nắm lấy những ngón tay lạnh băng của cậu nhóc, đặt lên bụng mình. Nụ cười trên môi cô héo hắt nhưng cũng thật đẹp, khiến Thiên Hằng cũng bất giác ngẩn người:
-Mẹ có em rồi. Con nghe đi, mẹ sắp có em rồi.
Bác sĩ tâm lý sau cuộc giải phẫu đã nói: “Việc quan trọng đối với Thiên Hằng hiện giờ là duy trì cho bé một tia hy vọng.” Thiên Hằng phải còn một niềm tin gì đó để níu kéo cuộc sống. Đứa bé, dù chưa ra đời chính là hy vọng sống duy nhất của gia đình ba người.
Quả nhiên Thiên Hằng khựng lại. Đôi mắt lạnh lùng thoáng hiện vẻ linh hoạt, giọng run run:
-Mẹ có em bé rồi sao?
-Ừ. Thiên Hằng sắp làm anh hai rồi.
Đứa bé trong tiềm thức. Đứa bé trong hiện thực….Bàn tay Thiên Hằng bất giác co lại, rời khỏi bụng Lạc Ân.
-Mẹ đừng sinh em bé ra. Em bé sẽ…
Nỗi ám ảnh trong lòng Thiên Hằng là nỗi đau bị chối bỏ. Bao nhiêu năm cô đơn trong góc tối. Lạnh lùng và cay nghiệt, chỉ để che giấu, bảo bọc cho một đứa trẻ mong manh, sợ hãi bị tổn thương.
-Nếu mẹ không sinh em bé ra, mẹ sẽ làm gì với em bé? -Nước mắt của Lạc Ân đã lăn dài trên má- Thiên Hằng quyết định cho mẹ đi.
Quyết định? Làm sao mà quyết định? Trước mắt Thiên Hằng có một gương mặt non tơ với đôi mắt to đen trong trẻo. Nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-nho-me-yeu-con/535979/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.