Trong bóng tối, một đứa trẻ ngơ ngác. Xung quanh nhìn đâu cũng là màn đêm mờ mịt. Cậu bé còn rất nhỏ, không dám đi đến trước cũng không thể lùi về sau được, chỉ biết co người ngồi khóc, tiếng khóc chìm vào trong tĩnh lặng của đêm đen.Đêm. Trời sấm sét. Xung quanh vắng lặng. Một cậu nhóc co người trong tấm chăn dày cộm. Cửa sổ đóng kín nhưng vẫn còn thấy những chớp sáng vụt qua, như muốn xé toạt bầu trời.
Dù thế nào cũng chỉ mới là một đứa nhóc. Trong nhà trẻ cao cấp, những đứa bé khác sạch sẽ, mặc toàn đồ hiệu nhìn cậu bạn mới bằng ánh mắt tò mò. Rồi sau đó nghe ba mẹ chúng nói thế nào lại âm thầm trêu chọc. Đứa trẻ kia cũng chỉ là một đứa con hoang. Mẹ nó bán nó cho nhà nội để lấy tiền.
Ba và mẹ…Ông bà nội….Chỉ có cô đơn tràn ngập. Chỉ có một mình đứa trẻ trong căn phòng vắng. Muốn khóc, chỉ có thể khóc một mình.
-Anh hai ơi!
-Em ngoan…Nín đi. Có anh đây.
Ban đầu chỉ là một cánh tay cho cậu bé tựa vào. Sau đó hình dáng càng lúc càng rõ…Đã ra dáng hình một con người.
-Đồ con hoang.
-Mày là đồ con hoang…
Đồ con hoang thay vì cắn môi chịu đựng bỗng nhếch môi:
-Ừ. Tao là đồ con hoang.
Một đám nhóc 4,5 tuổi, chỉ biết hùa thêm người lớn. Ba mẹ bọn chúng không dám trêu chọc người lớn, chỉ âm thầm mượn lời con nít mà trút đi bực bội của mình thôi.
-Con muốn chuyển trường. Con bị bạn học hiếp đáp.
Ông Thiệu phừng phừng lửa giận. Đứa cháu duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-nho-me-yeu-con/535977/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.