“Hoàng thượng,” Tạ Thanh Anh vừa thẹn thùng vừa khó chịu, nàng ɭϊếʍ ngón tay Tiêu Trần Mạch, nức nở nghẹn ngào: “Cho thần đi.”
“Được.”
Nghe lời khẩn cầu của người trong lòng, Tiêu Trần Mạch không muốn kiềm chế nữa.
Hắn nhanh chóng cởi tiết khố của nàng, chân tâm non mềm từng tấc từng tấc lộ ra trước mắt.
Ngay sau đó, hắn đỡ long căn, thẳng lưng cắm vào.
“A ~ Hoàng Thượng ~ Đau ~”
Chỗ đó của hắn quá lớn, vừa mới tiến vào một chút, nàng đã có cảm giác toàn thân sắp bị xé rách.
“Tạ khanh, tiểu huyệt nàng chặt quá.”
Tiêu Trần Mạch cắn răng, bởi vì nhẫn nhịn mà trán đầm đìa mồ hôi, từng giọt từng giọt thẳng đường chảy qua cằm hắn, sau đó rơi tí tách trêи ngực nàng.
Hắn là thiên tử, tuy hậu cung không đến mức ba ngàn giai lệ, nhưng không thiếu nữ nhân trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp.
Cho đến bây giờ, trong chuyện nam nữ, hắn chưa từng để tâm lấy lòng nữ nhân, càng không kiêng kỵ cảm nhận các nàng.
Tuy nhiên, lúc này nhìn gương mặt vì đau mà trở nên trắng bệch của Tạ Thanh Anh, chẳng hiểu tại sao, tim hắn đau nhói.
Đây là lần đầu tiên, hắn quan tâm đến cảm nhận đối phương khi mây mưa.
“Tạ Khanh, đừng sợ. . .” Tiêu Trần Mạch dịu dàng trấn an.
Nói xong, hắn từ từ rút long căn đã cắm vào được một chút ra.
Rồi sau đó, mặt hắn kề sát vào chân tâm nàng, thè lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍ lên hai cánh hoa đang hé nở.
“A a a a a!”
Tạ Thanh Anh kinh hoảng cực độ.
Nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thu-toi/736396/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.