Hôm sau.
Bình minh, thái dương chậm rãi bay lên từ đường chân trời, từng tia nắng rơi vãi khắp mặt đất, gió mang hương cỏ non thơm ngát.
“Tạ khanh ~” Tiêu Trần Mạch hôn giai nhân dưới thân, eo dùng sức đưa đẩy, mạnh mẽ va chạm vào nơi mềm mại của nàng.
“A ~ Hoàng thượng ~ A ~ Chậm chút đi mà ~”
Mái tóc dài đen mượt của Tạ Thanh Anh xõa tung phủ kín bãi cỏ, dưới ánh mặt trời sớm mai, toàn thân nàng trắng nõn, quanh người là một quầng sáng vàng nhạt, giống như tiên tử hạ phàm.
Tiêu Trần Mạch mυ"t̼ mạnh đầu nhũ nhô cao của nàng, đầu lưỡi hắn duỗi ra nhanh chóng ɭϊếʍ mυ"t̼ hai điểm hồng mai, mãi cho đến khi chúng sưng đỏ mới chịu bỏ qua.
“Tạ khanh, Trẫm thật sự rất muốn khảm khanh vào cơ thể mình ~”
“Hoàng thượng ~ Ưm ~ Thần rất thoải mái ~ A ~”
Nghe được giai nhân dưới nhân nũng nịu gọi hai tiếng hoàng thượng, thoáng chốc long căn Tiêu Trần Mạch lại căng trướng càng lớn.
“Hítttttt. . . .” Hắn hít sâu một hơi, bàn tay xấu xa véo nhũ thịt người dưới thân, giọng trầm khàn: “Tạ khanh, thả lỏng một chút ~ Tiểu huyệt nàng xiết Trẫm chặt quá ~”
“Hoàng thượng, Hoàng thượng. . .”
Ai đang gọi ta đó?
“Câm miệng!” Trong lúc ngủ mơ, Tiêu Trần Mạch hung ác trách mắng.
Thân thể Lý Mậu Toàn lập tức cứng đờ, y vội vàng run rẩy quỳ xuống, “Hoàng thượng, nô tài cứu giá chậm trễ, xin ngài thứ tội!”
Y vừa quỳ xuống, thị vệ đại nội đi theo sau cũng đồng loạt quỳ xuống theo.
“Xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thu-toi/736397/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.