Tạ Thanh Anh dựa vào gần hơn, trong cơn sốt cao, Tiêu Trần Mạch giống như lữ khách khát nước đã lâu trêи sa mạc, hắn bỗng ôm chặt lấy nàng, lồng ngực rộng lớn dán sát phần lưng lạnh buốt của nàng, đôi chân thật dài cũng quấn lấy hai chân nàng.
Thoải mái quá ~
Hắn thở dài thỏa mãn.
Toàn thân nóng rực bởi vì sự lạnh lẽo trêи người Tạ Thanh Anh nên đã giảm bớt không ít, nhưng miệng hắn lại càng lúc càng khát.
Vì thế, Tiêu Trần Mạch hơi nheo mắt lại, nhắm ngay đôi môi đỏ tươi của nàng hôn xuống.
Môi của nàng vừa lạnh vừa ngọt, hắn vốn chỉ vô thức hôn lên, song vừa chạm vào, hắn lại không nỡ thả ra.
Tiêu Trần Mạch tham lam vươn đầu lưỡi vào, trắng trợn quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng đùa giỡn một phen, mãi cho đến khi nước bọt trong miệng Tạ Thanh Anh chảy ra theo khóe môi, hắn mới buông nàng ra.
Ngay sau đó, nụ hôn của hắn lại rơi lên chiếc cổ thon dài của nàng.
“A ~ Hoàng Thượng ~”
Tạ Thanh Anh vặn vẹo trong lòng hắn, toàn thân như bị sét đánh, từ cổ tê rần xuống tận lòng bàn chân.
Hôn một lát, bàn tay Tiêu Trần Mạch chạm vào ngực nàng.
Đợi đã nào. . . !
Đây là cái gì?
Sao lại lớn như vậy, mềm như vậy?
Hắn bỗng mở mắt ra, khó có thể tin nhìn nàng.
Từ mái tóc dài ướt sũng của nàng, để đôi mắt đen nhánh sáng long lanh, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trêи đôi gò bồng đào cao ngất kia.
“Tạ khanh?” Tiêu Trần Mạch chần chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-thu-toi/736395/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.