Chương trước
Chương sau
7.

Ta không bị đưa đến bãi tha ma.

Không phải vì Tiêu Cẩn Du không thảy ta ra đó, mà do… hắn bất tỉnh rồi.

Cười ch.ết mất.

Nói ra ai tin được, ta hôn Tiêu Cẩn Du đến mức ngất xỉu.

Mà lúc này Toàn công công tiến vào.

Ta nhìn Tiêu Cẩn Du đang tựa người vào mình, lại quay sang nhìn Toàn công công với vẻ mặt thê lương, ta thật sự hy vọng rằng người ngất đi lúc này là ta.

Ngoài sức tưởng tượng của ta, Toàn công công vậy mà không xông lên trị tội ta.

Đầu tiên lão nhìn thoáng qua túi thơm ta đang đeo bên hông, sau đó còn cho ta một nụ cười hài lòng.

“Nhanh truyền ngự y, Hoàng thượng lại ngất rồi!” Lão xoay người lớn giọng thét lên với bên ngoài.

Từ ‘lại’ này cho thấy việc Tiêu Cẩn Du ngất chẳng phải lần đầu tiền.

Ngự y bắt mạch cho Tiêu Cẩn Du, mày hơi nhăn lại.

Cái nhăn mày của ngự y làm lòng ta rối như tư vò.

Vì sao hắn lại ngất xỉu?

Hôm qua Tiểu Hổ tử rõ ràng đã đem đồ bên trong túi thơm đổi lại một lượt.

Ngự y nói với Toàn công công thân thể Tiêu Cẩn Du hư nhược, ông sẽ kê cho hắn một đơn thuốc điều dưỡng xong sẽ khỏi.

Toàn công công đưa ngự y ra cửa, phân phó cho ta ở lại chăm sóc Tiêu Cẩn Du.

Khi rời đi lão còn đóng cửa phòng lại.

Lão thái giám này, tin tưởng ta quá rồi nhỉ?

Nếu như ta là thích khách, vậy thì đây là cơ hội tốt nhất để gi.ết Tiêu Cẩn Du.

À mà hình như ta là thích khách thật…

Nghĩ vậy ta liền sờ người, phát hiện ra trên dưới chẳng có món đồ gì gi.ết người được.

Nhưng phương thức gi.ết người thì có trăm ngàn cách.

Chẳng qua ta nhìn Tiêu Cẩn Du nhíu chặt chân mày, trên trán rịn một tầng mồ hôi, đôi môi tái nhợt mím chặt, ta cảm thấy nếu lúc này giết hắn thì quả là giậu đổ bìm leo, tiểu nhân bỉ ổi.

Đây là chuyện mà một nữ hiệp không bao giờ làm.

“Mẫu hậu…” Tiêu Cẩn Du đột nhiên phát ra âm thanh nho nhỏ.

Ta xích lại gần, “Sao vậy?”

Tiêu Cẩn Du nắm chặt tay ta, lông mày không hề giãn ra: “Mẫu hậu… Du nhi sẽ nghe lời… Đừng bỏ rơi Du nhi…”

Lời nói đứt quãng, bên trong âm thanh vỡ vụn chứa sự tuyệt vọng đến đau lòng.

Nghe những lời này không hiểu sao lòng ta tê rần.

Ta vuốt ve tay hắn, ngồi xuống bên giường dịu dàng dỗ dành: “Không đâu.”

Tiêu Cẩn Du thật sự yên tĩnh lại.

Ta nhìn trán hắn không ngừng rịn ra mồ hôi, dự cảm được chuyện chẳng lành.

Đặt tay lên trán hắn, luồng nhiệt nóng rực ngay tức khắc truyền vào tay ta.

Tiêu Cẩn Du đang sốt.

Nhưng ngự y đến bắt mạch chỉ bảo thân thể hắn suy nhược, chẳng đề cập một lời tới chuyện hắn bị sốt.

Xem ra Tiêu Cẩn Du ở trong chốn hoàng cung này không vui vẻ như ta tưởng tượng.

Ta vừa định rút tay trên trán hắn về, Toàn công công đã đi vào.

Nhìn từ góc độ Toàn công công, không khó để hiểu lầm ta đang bóp cổ Tiêu Cẩn Du.

Ta nuốt ngụm nước bọt, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng giải thích cho hành động này như thế nào.

Ánh mắt Toàn công công lướt qua ta, sau đó nhanh chóng cúi đầu xem như chưa thấy gì, lão bưng thuốc đi tới.

Cánh tay cứng đờ trong không trung của ta cấp tốc rút về.

“Đây là thuốc của bệ hạ, ngươi tìm biện pháp đút hết bát thuốc cho bệ hạ trước khi người tỉnh lại đi.” Lão đặt bát thuốc lên bàn rồi lui ra ngoài.

Lúc đóng cửa, ánh mắt lão nhìn ta đầy ý vị thâm trường.

Ta chẳng hiểu nó có ý gì.

“Đổ đi.”

Thời điểm ta đang loay hoay tìm cách đút bát thuốc cho Tiêu Cẩn Du, hắn đột nhiên mở miệng.

Hả?

Tiêu Cẩn Du từ từ mở mắt, trong mắt hắn có chút thanh tỉnh.

“Mang bát thuốc đổ đi.” Hắn trầm thấp nói một câu.

Ta nhìn khói bốc lên từ bát thuốc, lại nhìn gương mặt tiều tụy của hắn: “Thế nhưng…”

“Vậy ngươi uống đi.”

????

Tiêu Cẩn Du bị bệnh hả?

Nếu hắn cứ đinh đinh không uống thì trong bát thuốc này hiển nhiên có độc, vậy mà hắn kêu ta uống?

Hắn và mẹ hắn, không có ai ác nhất chỉ có ai ác hơn mà thôi.

Ta vội vàng bưng bát thuốc đến chậu hoa không biết tên, nhìn Tiêu Cẩn Du nịnh nọt: “Đổ vào đây ạ?”

Tiêu Cẩn Du không nói gì.

Ta chẳng quản hắn nói hay không, cổ tay khẽ nghiêng, toàn bộ thuốc đều rót vào trong chậu hoa.

Đợi đến khi ta trở lại giường, hắn đã nhắm chặt mắt.

“Bệ, bệ hạ…” Ta thấp giọng gọi.

Tiêu Cẩn Du mở mắt nhìn ta.

Xem ra không có ngất nữa.

Ta thở hắt ra một hơi, “Người không sao chứ? Không uống thuốc…”

Nói rồi ta lại cảm thấy, đạo đức nghề nghiệp của một thích khách đã bị ta chà đạp.

Theo lý mà nói, Tiêu Cẩn Du không uống thuốc là chuyện tốt.

Ta chẳng cần động thủ hắn đã tự dày vò mình tới ch.ết.

Nhưng ta chả biết mạch não của mình lắp sai sợi nào, hôm nay ta không đành lòng.

Có thể là do lúc nãy ta vừa làm mẹ hắn cũng nên?

Ta an ủi chính mình.

8.

“Quen rồi.” Tiêu Cẩn Du nhắm mắt, lạnh nhạt mở miệng.

Là quen việc ngất xỉu hay quen việc bị hạ độc?

Ta cho rằng bản thân mình đủ khổ rồi, không nghĩ rằng còn gặp được người so với ta càng khổ hơn.

“Vậy thì đắp thật kín vào.” Nói xong ta liền lấy chăn đắp lên người Tiêu Cẩn Du, bận rộn một trận, dùng hai cái chăn mới có thể quấn hắn kín mít từ trên xuống dưới.

Nhìn đôi mày sắp chạm vào nhau của Tiêu Cẩn Du, ta vội giải thích: “Ra mồ hôi sẽ khỏe, ngài đang bị sốt.”

Hẳn là hắn khó chịu lắm, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Ta thở dài cầm bát thuốc trống rỗng lui ra ngoài.

Bên ngoài ngoài ngoại trừ Toàn công công thì hoàn toàn không có cung nhân nào khác.

Toàn công công nhìn bát thuốc trong tay ta, thân thiết cười nói: “Đã uống hết rồi?”

Ta nhìn hắn, không biết hắn có biết trong đây là độc dược hay không.

“Đều đã uống.” Ta gật đầu.

Tiêu Cẩn Du ngủ một ngày một đêm, Toàn công công lại đưa thêm hai bát thuốc, tất cả đều bị ta đổ vào chậu hoa trong phòng.

Lúc hắn đến lần nữa, còn mang theo một người.

Người này gọi là Cố Bạch- Cố đại nhân.

Lúc này Tiêu Cẩn Du đã tỉnh, hắn tựa nửa người trên giường, vẫn bộ dáng vô cùng suy yếu.

“Để hắn vào.” Tiêu Cẩn Du yếu ớt ra lệnh cho Toàn công công, sau đó nhìn ta: “Ngươi lui xuống đi.”

Ta “vâng” một tiếng vội vàng rời khỏi chốn thị phi này.

Lúc ra cửa, vừa hay gặp Cố Bạch mặc triều phục đang đi tới.

Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy y rất quen mắt.

Cố Bạch nhíu mày, hỏi Toàn công công: “Đây chính là vị Đức công công kia?”

Toàn công công cười trả lời: “Hắn rất được bệ hạ sủng ái.”

Nghe thấy câu này bước chân ta mềm nhũn xém chút té tại chỗ.

Không lâu sau, Toàn công công cũng từ điện đi ra, đứng một chỗ với ta.

Im lặng hồi lâu Toàn công công nhìn ta nở nụ cười: “Tiểu Đức tử, ngươi quả nhiên có bản lĩnh.’’

Ta thì có bản lĩnh gì?

Chuyện xấu truyền xa?

Ta có làm gì đâu mà chuyện xấu với Tiêu Cẩn Du đã lan truyền khắp hoàng cung rồi.

Ngẫm lại phản ứng vừa rồi Cố Bạch, ta hoài nghi chuyện xấu này đã lan ra toàn bộ kinh thành.

Vậy thì ta quả thật có bản lĩnh.

Ta mỉm cười nhìn Toàn công công, không tiếp lời.

Nhất thời im lặng, vì để không bị xấu hổ ta chuyển chủ đề: “Vị Cố đại nhân này là?”

Toàn công công nghiêng người nhìn thoáng vào trong mới đáp: “Là thư đồng thuở nhỏ của bệ hạ, hiện đang đảm nhận chức Đại Lý Tự.”

Thư đồng của Tiêu Cẩn Du? Sao ta lại có cảm giác dường như đã gặp qua y ở đâu rồi.

Ta còn chưa kịp định thần, bên trong điện đã truyền đến tiếng la của Cố Bạch: “Người đâu! Có thích khách!”

Ta và Toàn công công vội vàng chạy vào, phát hiện trong điện ngoại trừ Cố Bạch và Tiêu Cẩn Du đang ngã trên giường thì chẳng có ai cả.

“Nhanh truyền ngự y!” Cố Bạch đỡ Tiêu Cẩn Du, nhìn Toàn công công quát.

Một lát sau ta liền nghe thấy âm thanh đao kiếm chạm nhau.

Ta và Toàn công công lại chạy ra ngoài.

Toàn công công hoảng hốt gào lên: “Truyền ngự y! Mau truyền ngự y!”

Ta chạy về nơi phát ra âm thanh đánh nhau, muốn xem xem là ai dám làm ra chuyện này.

Đợi đến khi ta đến nơi đã thấy một đám thị vệ đang vây quanh một hắc y nhân bịt mặt.

Hắc y nhân quay đầu nhìn ta, một kiếm đã chém rớt thanh đao trong tay thị vệ.

Cặp mắt kia của hắn, hóa thành tro ta cũng nhận ra.

Là Giáo chủ.

Hắn đánh bay mấy tên thị vệ xuống đất, mũi chân nhẹ điểm mặt đất muốn bay lên nóc nhà.

“Đừng chạy!” Ta vô thức hô lên.

Mang ta chạy với! Giáo chủ!!

Nếu ta còn ở lại chỗ này, lần sau ngươi gặp ta chỉ có thể ra bãi tha ma nói chuyện thôi đấy!

Nhưng ta chưa kịp nói nốt câu còn lại đã vấp cái thang dưới chân, cả người ngã thẳng xuống dưới.

Ta ngã xuống dưới, Giáo chủ bay lên trên.

Thị vệ từ phía sau chạy đến nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời bọn họ không biết nên đi truy đuổi thích khách trước hay là đi tới đỡ ta trước.

Cuối cùng dưới sự chứng kiến của bàn dân thiên hạ, ta ngã xỉu.

Chờ đến khi tỉnh lại, phát hiện ra Tiểu Hổ tử đang ghé vào giường ta ngủ thiếp đi.

Ta nằm nhiều không thoải mái, vừa định trở mình đã đánh thức cậu ta.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt đỏ hoe: “Tiểu Đức tử, vậy mà ngươi vì bệ hạ đến mạng cũng không cần…”

???

Thiên địa chứng giám!

Tiêu Cẩn Du có chỗ nào quan trọng hơn mạng của ta???

9.

Chuyện ta vì bảo vệ Tiêu Cẩn Du bị thích khách đánh trọng thương rất nhanh đã truyền khắp hoàng cung.

Đôi khi ta cảm thấy, hoàng cung nuôi nhiều người như vậy mục đích chính là để lan truyền tin đồn cho nhanh.

“Tình cảm của vị Đức công công này với bệ hạ quả nhiên sâu như biển…” Ngoài cửa vọng đến âm thanh của tên thái giám nào đó.

Ta vừa uống ngụm thuốc, nghe được câu này không nhịn được phun toàn bộ lên mặt Tiểu Hổ tử.

Tiểu Hổ tử chớp chớp mắt: “Lần này không phải do ta nhiều chuyện!”

Lời đồn trong cung càng ngày càng bất ổn.

Đến cuối cùng thì biến thành Tiêu Cẩn Du sắp không sống nổi nên ta định cùng thích khách đồng quy vu tận.

Ta nằm trên giường nghe Tiểu Hổ tử thuật lại, tức giận tới mức tay đấm uỳnh uỵch vào chăn.

“Không phải vậy mà!” Đôi mắt ta nghiêm túc nhìn Tiểu Hổ tử.

Cậu ta cũng nhìn ta, cuối cùng thở dài gật đầu: “Ta biết.”

Bộ dạng này, căn bản cậu ta không hề tin ta!

Thương thế của ta kỳ thật không nặng giống như lời đồn, nghỉ ngơi hai ngày đã có thể xuống giường chạy nhảy.

Ta thì chạy nhảy.

Còn Tiêu Cẩn Du thì vẫn bất tỉnh.

Nhưng điều này làm ta vui như điên.

Đây không phải là thời cơ tốt nhất sao?

Lúc ta chuẩn bị cuốn gói chạy trốn, Toàn công công tới.

Lão vẩy phất trần, nhìn ta cười đầy hòa ái: “Bây giờ bệ hạ hôn mê bất tỉnh, chỉ có Tiểu Đức tử ngươi là nhanh nhạy, ngươi tới hầu hạ bệ hạ đi.”

Toàn công công nói xong còn bày ra vẻ mặt thâm sâu khiến ta nhất thời quên cả ý cự tuyệt.

Đương nhiên, ta không có tư cách cự tuyệt.

Thế là thuận lý thành chương ta tới tẩm cung của Tiêu Cẩn Du.

Hắn nằm trên giường, bộ dạng yếu ớt không hề giống bạo quân giết người không chớp mắt.

Nghe nói đã nhiều ngày như vậy, Thái hậu cũng không đếm xỉa tới.

Nhớ tới cái túi thơm Thái hậu đưa, trong lòng ta càng rối thành một mớ hỗn loạn.

Hắn xử lý chính vụ, phê duyệt tấu chương đều vô cùng nghiêm túc, ngoại trừ nghe nói ra ta chưa bao giờ thấy hắn giơ kiếm giết người.

Ta nhìn gương mặt anh tuấn của Tiêu Cẩn Du thở dài.

Nếu ta thật sự gi.ết hắn, chẳng phải đã vi phạm tới ý muốn ban đầu là trừ hại cho dân sao…

Nghĩ vậy, ta liền tiến tới giúp hắn đắp lại chăn, ta chưa kịp thu lại đã bị hắn bắt được.

Ta….

Ta nhìn tay mình vừa hay đặt trên cổ hắn, đang bị hắn nắm lấy…

“Ngươi muốn gi.ết Trẫm?” Tiêu Cẩn Du không mở mắt, thanh âm khàn khàn cất lên.

Bây giờ ta nói không phải thì hắn có tin không?

Không phải bảo Tiêu Cẩn Du hôn mê không tỉnh đến ngự y cũng không có biện pháp sao???

Sao nói Tiêu Cẩn Du lành ít dữ nhiều, trong thời gian ngắn hẳn là không tỉnh lại được???

Vì sao ta vừa tới, hắn liền tỉnh???

Thấy ta không lên tiếng, Tiêu Cẩn Du chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt hắn hiện lên sát khí đảo về phía ta: “Vì sao không trả lời?”

Ta khóc không ra nước mắt.

Ta nên nói gì đây?

Ta nói không có, hắn tin sao?

“Bệ hạ có khát không? Có đói bụng không? Có muốn uống thuốc không?” Ta vội vàng quỳ xuống, nịnh nọt hỏi.

Uống thuốc gì?

Sao phải uống thuốc?

Tự dưng ta đề cập tới uống thuốc chi vậy?

Ngay lúc ta cho rằng mình sẽ ch.ết oan, Tiêu Cẩn Du lại buông tay ra, lần nữa nhắm mắt lại.

Thế là hoàn cảnh tái diễn.

Hắn không cho ta đứng dậy.

Ta quỳ trong tẩm cung của hắn một đêm.

Mãi đến sáng hôm sau.

Trong lòng ta đã mắng Tiêu Cẩn Du một trăm tám mươi lượt thì hắn tỉnh lại.

“Sao ngươi còn ở đây?” Hắn nhìn ta đang quỳ bên giường thì nhíu mày.

Ta cố nén khó chịu trong lòng, miễn cưỡng cười: “Nô tài đang chờ hầu hạ bệ hạ.”

“Trẫm khát.” m thanh của hắn khàn đặc, có lẽ do cổ họng khô hốc.

Ta ‘vâng’ một tiếng, chậm rãi chống bàn con bên cạnh đứng dậy.

Còn chưa kịp đứng vững, bỗng nhiên Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng kéo tay ta.

Chân ta vốn đã tê rần, lại đột nhiên bị kéo như thế.

Nếu như ta không ngã lên giường hẳn là không hợp lẽ thường.

Hiển nhiên, ta là một người bình thường.

Hai tay ta chống trên giường, mặt ta cách mặt Tiêu Cẩn Du chừng hai tấc.

Trong nháy mắt, ta cảm thấy khí huyết dâng trào.

“Bệ, bệ hạ…” Ta nói ta không cố ý, hắn tin không?

Hắn không tin.

Không chỉ có hắn không tin.

Mấy người Toàn công công và Cố Bạch, còn có ngự y ngoài sau cũng không tin.

Cố Bạch dẫn đầu ho một tiếng: “Hai người cứ tiếp tục.”

Sau đó mang đám người lui ra ngoài.

Lúc y đóng của lại, còn nháy mắt với ta ra hiệu: “Chú ý thân thể bệ hạ.”

???

Cứu mạng! Thật sự không phải như các ngươi nghĩ đâu!

Ta thấp thỏm quay đầu lại nhìn Tiêu Cẩn Du dưới thân.

Không biết vì cái gì, nhất thời ta cảm thấy khát nước khó hiểu, vô thức liếm môi một cái.

Liếm môi xong, trong đầu ta bỗng nhiên tái hiện lại cảnh tượng hôm ấy đầu lưỡi ta đụng trúng môi Tiêu Cẩn Du.

Mặt ta lập tức đỏ lên.

Mà mặt Tiêu Cẩn Du nháy mắt đen kịt.

“Xem ra ngươi đối với Trẫm quả thật tình sâu như biển.”

10.

Ta bị Tiêu Cẩn Du ném xuống giường.

Sau khi lăn trên đất một vòng, ta quyết định vẫn nên giải thích hành vi vừa rồi của mình.

“Ta.. Nô tài, chân nô tài bị tê…”

Tiêu Cẩn Du nhìn ta một cái rồi nhắm mắt lại.

Cuối cùng hắn nói: “Trẫm nghĩ ngươi nên luyện chân một chút.”

Có chếc ta cũng không nghĩ tới, qua nhiều năm như vậy ta còn bị phạt đứng tấn!

Toàn công công lần nữa dẫn theo Cố Bạch và ngự y tiến vào, ta đang đứng tấn vững vàng trước giường.

“Bệ hạ hăng hái thật!” Cố Bạch không nhìn ta.

Tiêu Cẩn Du liếc y một cái, đưa tay ra cho ngự y bắt mạch.

“Bệ hạ đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian sẽ khỏi.” Ngự y thu tay, cung kính lui sang một bên.

Sao lại không có gì đáng ngại?

Chẳng lẽ ranh giới giữa lành ít dữ nhiều và không có gì đáng ngại chỉ cách có mấy canh giờ thôi hả?

Sao ta đến hắn liền từ lành ít dữ nhiều sang không có gì đáng ngại luôn rồi?

Toàn công công giống như bị giật mình, ánh mắt lão nhìn về phía ta khiến ta khó hiểu.

Cố Bạch cười: “Xem ra Đức công công chính là vận may của Hoàng thượng, vừa đến đã khiến Hoàng thượng chuyển nguy thành an.’’

Đừng!!!

Đừng có chụp cái mũ to như thế cho ta!

Toàn công công sau lưng phụ họa: “Quả là như vậy, Tiểu Đức tử đối với bệ hạ là tận tâm tận lực.”

Con mắt nào của ông thấy ta tận tâm tận lực?

“Lúc trên đường tới đây, hắn nghe nói tình huống của bệ hạ nguy cấp còn rơi nước mắt.” Toàn công công bổ sung.

Trời mọe!

Ta ngáp một cái mà thôi, cái chất lỏng đó cũng gọi là nước mắt nữa hả???

Đừng có nói lung tung, Tiêu Cẩn Du sẽ hiểu lầm ta đó!

Tiêu Cẩn Du nhìn ta, cau mày: “Ồ?”

Ta nhếch môi cười một tiếng, không dám phủ nhận cũng không dám phụ họa theo.

Trong điện nhất thời yên tĩnh.

Ta lúng túng mím chặt môi, chẳng biết nên nói gì để đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Cẩn Du mở miệng: “Bắt được thích khách chưa?”

Hắn đang hỏi Cố Bạch.

Vấn đề này vừa hay giải quyết được tình trạng xấu hổ, lại là chuyện ta muốn nghe.

Cố Bạch gật đầu.

“Thần tới là muốn báo với bệ hạ, bệ hạ muốn xử trí thế nào?”. Đọc thêm các chương mới tại -- 𝑇𝒓Um𝑇 𝒓uyện.vn --

Câu này rơi vào tai, khiến lòng ta không khỏi run lên.

Võ công của Giáo chủ không phải vô địch thiên hạ nhưng mạnh hơn ta rất nhiều lần.

Đến Giáo chủ cũng bị bắt…

Chân đứng tấn của ta không còn vững nữa.

“Là ai?” Tiêu Cẩn Du nhíu mày.

Toàn công công nhìn ta, thấy Tiêu Cẩn Du không có ý định gọi ta nên vội vàng tiến tới đỡ hắn ngồi dậy, sau đó nhận cốc nước từ tay tiểu thái giám bên cạnh đưa qua.

Không hổ là thái giám tiền thân của Hoàng thượng.

Tiêu Cẩn Du nhăn mày một cái cũng biết hắn đang muốn gì.

Cố Bạch đợi Toàn công công làm xong mới nói: “Là giáo chủ của một tà giáo tên Thanh Long giáo.”

Nghe được chữ ba chữ ‘Thanh Long giáo’, tim ta đập lệch một nhịp.

Tiêu Cẩn Du uống ngụm nước gật đầu: “Tùy ngươi xử lí.”

“Vâng.”

Tất cả mọi người lui ra ngoài, Tiêu Cẩn Du nhìn đôi chân đang run rẩy của ta, “Trẫm còn tưởng rằng ngươi có chút công phu trong người.”

Đây là ý gì?

Nghi ngờ ta?

Ta vội vàng nói: “Không có không có, từ nhỏ nô tài đã là kẻ trói gà không chặt.”

Tiêu Cẩn Du nâng mắt nhìn ta, chậc một tiếng rồi cho ta lui xuống.

Thủ sủng nhược kinh!

Ta không nói hai lời vội vàng cút.

Nhưng cút xong ta mới phát hiện điều là lạ.

Bởi vì mấy ngày liên tiếp Tiêu Cẩn Du không cho gọi ta.

Đây không phải tác phong của hắn.

Điều này trái ngược với nhân cách yêu thích thái giám hắn thiết lập.

Nó làm ta có chút sợ hãi.

Tới Tiểu Hổ tử cũng cảm thấy dị thường, cậu ta tiến tới hỏi ta: “Tiểu Đức tử, có phải ngươi chọc giận bệ hạ rồi không?”

Ta lắc đầu.

Ta cẩn thận suy nghĩ tới hành động hai ngày qua của mình, hình như không có chọc gì tới Tiêu Cẩn Du cả.

Ngoại trừ chuyện ta là người của Thanh Long giáo.

Thanh Long giáo…

Tiêu Cẩn Du sẽ không điều tra ra thân phận của ta chứ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.