4.
Bởi vì hai chữ ‘tâm can’ này mà ngày hôm sau ta ở bên cạnh Tiêu Cẩn Du cẩn thận từng li từng tí.
Sợ hắn lên cơn đột nhiên hỏi ta: “Ồ? Té một cái đã trở thành tân sủng của ta?”
May là hắn không hỏi.
Ta chắc chắn hắn đã nghe được mấy tin đồn nhảm đó rồi, nhưng chả biết tại sao hắn lại không hỏi.
Trời chạng vạng tối, tiếc mục đặc sắc kia một lần nữa được diễn ra.
Tiêu Cẩn Du cũng kéo ta ôm vào ngực.
Người trong điện cũng lũ lượt lui ra ngoài.
Điều khác biệt duy nhất chính là, hôm nay ta không giãy giụa nữa.
Ta ngược lại muốn xem xem tiếp theo hắn sẽ giở trò gì.
Trong lúc ta còn chờ đợi, Tiêu Cẩn Du đã lấy tay đẩy ta bay ra khỏi ngực, động tác dứt khoát không chút do dự.
Không có công tác chuẩn bị tư tưởng, ta cũng giống như hôm qua ngã mạnh xuống đất.
Cái mông vỡ thành tám mảnh hôm qua, nay được dịp vỡ thành mười sáu.
Ta đau đớn hét lên một tiếng.
Hoàn cảnh tái diễn nhưng cũng không tái diễn giống hoàn toàn.
Bởi vì lúc đứng lên, ta đau đến mức phải ngồi phịch xuống.
Lại lần nữa hét thảm lên, nước mắt cũng chảy ròng ròng.
Lần này ta dứt khoát ngồi xuống đất, nhìn Tiêu Cẩn Du ngồi trên ghế, hận không thể đi qua cắn hắn một cái.
Bỗng nhiên ta cảm thấy vô cùng tủi thân.
Từ đầu tới cuối ta chỉ mang theo một suy nghĩ vô cùng đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-khong-thich-nu-nhan/3330415/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.