Chương trước
Chương sau
1.

Ta là đệ tử ưu tú nhất Thanh Long giáo, là độc tôn duy nhất không có người thứ hai.

Đây là những lời Giáo chủ đã nói với ta.

Vậy nên Giáo chủ mới phái ta đến ám sát cẩu Hoàng đế.

Giáo chủ nói, loại chuyện trừ hại cho dân này là đại sự, nhất định phải để cho đệ tử ưu tú nhất giáo phái đi làm.

Ta cảm động tới lệ nóng doanh tròng, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Giáo chủ chuẩn bị tham gia tuyển tú để tiến cung.

Nhưng sao không ai nói cho ta biết, Hoàng thượng không thích nữ nhân, kiểu hắn thích là thái giám?

Cũng không ai nói với ta, sao cái Thanh Long giáo tồi tàn chốn thâm sơn cùng cốc đó lại có một nhánh lớn ở kinh thành hào nhoáng này?

“Thái giám à… Việc tiến cung muội không cần lo lắng.” Sư huynh đến tiếp ứng cho ta nhìn ta tính toán: “Ngày mai ta sẽ đưa muội vào cung.”

Ta tuyệt đối không tính trước việc huynh ấy không đưa ta vào cung.

Mà huynh ấy bán ta vào cung.

Ta nghe huynh ấy nói với lão thái giám trong cung: “Nhà ta không có tiền nên đưa hắn vào cung, khi còn bé ta đã tịnh thân cho hắn, đỡ phải phiền phức cho công công.”

Lão thái giám cho sư huynh một túi bạc: “Về sau cứ xem như hắn đã không còn nữa đi.”

Sau đó ta thấy sư huynh cầm túi bạc lau nước mắt, quay người rời đi.

Một xu cũng không chia cho ta!

Mà thôi quên đi, chỉ cần ta nghe lời Giáo chủ thuận lợi gi.ết tên cẩu Hoàng đế kia, ta sẽ trở thành đệ nhất nữ hiệp ngàn vạn người kính ngưỡng.

Ai mà thèm dăm ba cái cắc bạc lẻ ấy chứ.

Lão thái giám vừa đi vừa dặn dò ta: “Chỉ cần ngươi hầu hạ bệ hạ cho tốt, phúc lớn vận lớn đang ở phía trước chờ ngươi.”

Những câu sau ta không để vào tai nữa.

Hầu hạ bệ hạ?

Dễ vậy sao? Không có khóa huấn luyện kiểm tra gì hả?.

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Yêu Thầm Vợ Cũ 2. Cách Một Khoảng Sân 3. Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng 4. Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em! =====================================

Ta hớn hở ra mặt, quy củ hành lễ với lão: “Vâng.”

Nhưng lão thái giám thở dài, nhìn ta tựa như nhìn thấy kẻ ngốc.

Ta bị lão thái giám giao cho một thái giám trẻ tuổi khác, rồi thái giám trẻ tuổi đó lại giao ta cho một lão thái giám khác khác nữa.

Người khác đều gọi lão thái giám này là Toàn công công, nghe nói hắn là thái giám ngự tiền của Hoàng thượng.

Toàn công công nhìn mặt ta rất hài lòng: “Đi theo ta vào.”

Lão mang ta vào trong một tòa cung điện.

Mặc dù bên trong bày trí vàng son lộng lẫy nhưng ta lại cảm thấy một luồng âm khí quỷ dị.

Ta còn chưa kịp nhìn thấy Hoàng thượng ngồi bên trên đã bị Toàn công công kéo quỳ xuống đất.

“Bệ hạ, đây là Tiểu Đức tử mới đến, từ nay về sau hắn ta sẽ tự tay hầu hạ Bệ hạ.” m thanh lão đầy cung kính.

Nhưng không biết có phải do ta bị ảo giác hay không, hai chữ ‘hầu hạ’ này dường như còn có dụng ý khác.

Ta dán chặt đầu dưới đất không dám nhúc nhích.

“Ngẩng đầu lên cho Trẫm nhìn xem.” Phía trên vang lên âm thanh lạnh lùng, không nghe ra chút tâm tình gì.

Ta nghe lời ngẩng đầu lên, khoảnh khắc nhìn thấy Hoàng thượng, ta xém chút thay mặt cho ngàn vạn con dân nói lời tha thứ cho tên bạo quân này.

Hắn tựa như vầng trăng khuyết trên bầu trời vạn dặm, thanh cao lãnh đạm khiến người ta mê mẩn đuổi theo.

Trong lúc ta vẫn còn u mê cái nhan sắc ấy thì bạo quân nói: “Dẫn đi học quy củ đi.”

Ta không hiểu ý tứ của hắn.

Chỉ có Toàn công công tựa như đã hiểu, lão cung kính đáp lời: “Vâng.” Sau đó nhanh chóng mang ta lui ra ngoài.

Lão dẫn ta đi rất lâu, quẹo qua mấy cái cung mới an bày chỗ ở của thái giám cho ta.

“Ngày mai sẽ có người đến dạy dỗ quy củ cho ngươi, ngươi thông minh một chút.” Toàn công công trước khi rời đi dặn dò.

“Vâng.” Ta cung kính hành lễ tiễn lão đi.

Lão vừa đi, tiểu thái giám mi thanh mục tú ở cùng phòng nhìn ta với ánh mắt đồng tình.

Tiểu thái giám lắc đầu: “Thứ mười rồi.”

“Cái gì thứ mười?” Ta mang hành lý vừa đi đến giường vừa hỏi.

m thanh của tiểu thái giám này rất trong trẻo hiển nhiên không giống mấy tên thái giám giọng ồm ồm như vịt ngoài kia.

Cậu ta đáp:

“Chín người trước bị Hoàng thượng chơi đùa qua, đang đắp chiếu ngoài bãi tha ma ấy.”

Hành lý trong tay ta ‘bịch’ một tiếng rơi xuống đất.

2.

Trải qua một đêm suy đi nghĩ lại, ta cảm thấy việc cấp bách trước mắt chính là không để cẩu Hoàng đế ném ta ra bãi tha ma.

Mặc dù ta một thân võ nghệ cao cường, nhưng thị vệ võ nghệ cao cường trong cung cũng chẳng ít.

Trước khi có thể nghĩ ra được giải pháp hoàn hảo ta vẫn nên bảo vệ an toàn cho cái mạng nhỏ của mình trước đã.

Vậy nên ta quyết định học quy củ cho thật tốt để tên Tiêu Cẩn Du kia không bắt được nhược điểm nào trên người.

Tiêu Cẩn Du là tên của cẩu Hoàng đế kia.

Nhưng ta nào có ngờ…

Cái quy củ cần học kia là cách ‘hầu hạ’ Tiêu Cẩn Du!

Học ròng rã một ngày trời.

Thứ còn đọng lại sau đó là suy nghĩ, thật ra ta cảm thấy mình không làm đệ nhất nữ hiệp cũng được.

Lúc chuẩn bị đi ngủ, tiểu thái giám cùng phòng đi tới.

Cậu ta gọi là Tiểu Hổ tử.

Vóc dáng với gương mặt y như nữ nhi thế mà lấy cái tên vậy đó.

“Tiểu Đức tử, ngươi không cần lo lắng, chín người trước không có ai đẹp hơn ngươi đâu.” Tiểu Hổ tử liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của ta, “Ngươi chắc chắn không bị ném ra bãi tha ma đâu.”

Câu nói này không hề có tính an ủi đối với ta.

Tối hôm ấy ta còn mơ thấy Tiêu Cẩn Du nhiều hơn.

Hắn muốn lên giường với ta kết quả lại phát hiện ta là nữ, sau đó giết ta, mang ta ném ra bãi tha ma.

Ta chỉ muốn làm một nữ hiệp vì dân trừ hại, tạm thời chưa có ý muốn vì dân hy sinh, nhưng bây giờ muốn xuất cung cũng muộn rồi.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã có người đến dẫn ta đi hầu hạ Tiêu Cẩn Du thức dậy.

Bởi vì giấc mơ tối hôm qua quá mức chân thật cho nên lúc gặp Tiêu Cẩn Du ta hoàn toàn không còn ý nghĩ lộn xộn nào khác.

“Học xong quy củ chưa?” Tiêu Cẩn Du để ta tùy ý chỉnh y phục cho hắn, âm thanh giống như sương sớm ban mai, băng giá lạnh buốt.

Bàn tay ta đang sửa lại vạt áo của hắn không khỏi run lên, một câu cũng không dám trả lời.

Lúc này ngón tay Tiêu Cẩn Du khẽ nâng cằm ta lên: “Sao thế? Ngươi bị câm à?”

Hắn nói chuyện luôn như thế, không tìm được chút cảm xúc nào trong đó.

Ta cũng không biết có phải là hắn tức giận hay không.

Vội vàng quỳ xuống đất dập đầu một cái, “Bệ hạ thứ tội! Nô tài đáng chết! Chỉ là lần đầu nô tài được bắt gặp tư thế bất phàm của bệ hạ, khó mà hoàn hồn. Mong bệ hạ thứ tội!”

Trong điện lập tức yên tĩnh lại.

Một lúc lâu sau, Tiêu Cẩn Du giẫm lên đôi giày vàng chói rời đi trước mặt ta.

Hắn không nói trị tội ta, cũng không cho ta đứng dậy.

Dưới sự ám chỉ của Toàn công công, ta quỳ trong tẩm điện của Tiêu Cẩn Du một ngày trời.

Rõ ràng Tiêu Cẩn Du là một bạo quân không cần cù yêu dân, hậu cung tạm thời cũng chưa có phi tần, ta thật sự không tìm ra được lý do vì sao giờ Hợi hắn mới quay về tẩm điện.

“Ngươi vẫn còn ở đây à?” Nhìn thấy ta, hắn có vẻ rất kinh ngạc.

Xin hỏi câu này là mang tính lịch sự phải không?

Ta nhìn chằm chằm đóa hoa thêu trên tấm thảm, lặng lẽ trợn mắt.

“Bệ hạ không bảo nô tài đứng dậy, nô tài vẫn cứ quỳ.” Ta mười phần nịnh nọt.

Tiêu Cẩn Du đi đến trước mặt ta, tựa như vô cùng hưởng thụ lời nói của ta.

“Vậy ngươi hầu hạ Trẫm ngủ đi.”

Hắn nói câu này ngữ khí nhàn nhạt, không hề chứa một chút lưu manh biến th.ái nào.

Nhưng khi nghĩ tới những quy củ được học hôm qua, ta đột nhiên cảm thấy *** cúc mình có chút không ổn.

Ta quỳ trên mặt đất không dám động đậy.

Cái đầu nhỏ của ta nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ tìm cách trốn thoát khỏi miệng cọp.

Tiêu Cẩn Du ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy cằm ta khiến ta ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hắn thật sự rất đẹp, mặt mày giống như được danh họa tuyệt thế đỉnh cao dốc hết tâm huyết vẽ ra.

“Sự kiên nhẫn của Trẫm luôn không tốt.” Giữa mày hắn xuất hiện sự nguy hiểm nhàn nhạt.

Đây mới là dáng vẻ bạo quân trong ấn tượng của ta.

Nếu như ta tiếp tục không mở miệng nói chuyện, vậy câu tiếp theo của hắn chính là muốn mang ta ném ra bãi tha ma.

“Nô… Nô tài, chân… tê…” Đây là lời thật lòng.

Quỳ một ngày, thân thể làm bằng sắt thì chân cũng tê dại.

Tiêu Cẩn Du sững sờ, đôi mắt đen dọa người của hắn nhìn ta một lúc.

Tại thời điểm ta cho rằng kết cục của mình sẽ noi theo chín tên thái giám trước thì hắn lại buông ta ra.

“Không có hứng thú, ngày mai lại đến đi.”

Câu này vừa rơi xuống, chân ta trong nháy mắt hết tê.

Không đợi Tiêu Cẩn Du nói thêm câu nào nữa, ta vội vàng lui ra ngoài.

3.

Lúc ta về Tiểu Hổ tử đã nằm nghỉ.

Cậu ấy thấy ta bình yên vô sự trở về, ngạc nhiên đến mức từ giường bật dậy.

“Ngươi là người đầu tiên quay về đó.” Trong giọng cậu lộ ra sự sùng bái ngưỡng mộ với ta.

Mặc dù nghe lời này của cậu ấy, *** cúc của ta không nhịn được siết chặt, nhưng vẫn hài lòng.

Lúc muốn ra vẻ một phen, cái bụng phản chủ của ta kêu hai tiếng.

Gian phòng nhất thời yên tĩnh.

Cảnh tượng hết sức xấu hổ.

Ta vội vàng cầm đồ muốn đi rửa mặt.

Không ngờ, lúc ta rửa mặt quay về, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn thức uống.

Ta nhìn Tiểu Hổ tử đã ngủ, nhất thời có chút cảm động.

Nhưng sau một đêm cảm động qua đi, ta liền nổi lên sát tâm muốn gi.ết cậu ta.

Nhờ phúc mười đời của cậu ta, ngày thứ hai toàn cung trên dưới đều biết có một tiểu thái giám tên là Tiểu Đức tử hầu hạ Hoàng thượng một ngày, tối về vừa đói vừa mệt.

Tiêu Cẩn Du cũng biết.

Lúc ta mài mực cho hắn, hắn nhìn chằm chằm cổ tay trắng nõn của ta hỏi: “Hôm qua ngươi hầu hạ Trẫm một ngày?”

Thiện địa chứng giám.

Lời này không phải do ta nói mà!

Ta thả mực trong ta ra, cuống quít quỳ xuống: “Ở trong lòng nô tài, thời thời khắc khắc đều luôn hầu hạ bệ hạ.’’

Nói như vậy, hẳn là không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Một lát sau, Tiêu Cẩn Du hơi cúi người, đưa tay bắt lấy cổ tay ta, hắn kéo ta dậy ôm vào ngực.

Hắn nhíu mày: “Có thật vậy không?”

Toàn bộ người trong điện lập tức lui ra ngoài, tốc độ nhanh tới mức ta hoài nghi rằng bọn họ đều có khinh công trong người.

Nói thật, nếu như Tiêu Cẩn Du là một nam nhân bình thường, còn ta là một nữ nhân bình thường.

Giờ khắc này bỗng nhiên có mỹ nam ôm ôm ấp ấp ta trong ngực, nhất định ta sẽ thẹn thùng đáp lại.

Nhưng mà Tiêu Cẩn Du thích thái giám!!!

Mà ta là nữ cải trang thành thái giám!!!

Có hai kết cục chờ đợi ta phía trước.

Một là ta từ trong ngực hắn giãy giụa chạy đi, vậy thì ta sẽ bay đầu vì kháng lệnh hắn.

Hai là ta sẽ thuận theo hành vi tiếp theo của hắn, vậy thì ta cũng sẽ bay đầu vì tội khi quân.

Đời người xưa nay ai chẳng ch.ết, cớ sao ta lại phải bị chà đạp trước khi ch.ết!

Thế là ta ra sức giãy giụa, không nghĩ tới Tiêu Cẩn Du rất phối hợp thả tay ra.

Ta không chút chuẩn bị ngã ra đất.

Cái mông vỡ thành tám mảnh.

Đau đến vô thức kêu thảm một tiếng, tiếng kêu đó thảm thiết vang vọng trời đất.

Tiêu Cẩn Du cũng không nhịn được nhíu mày.

Càng làm ta không nghĩ tới là Tiêu Cẩn Du lại không trị tội ta.

Điều này khiến ta không thể không nghi ngờ có phải hắn mê luyến ta rồi không.

Không chỉ ta nghi ngờ mà hình như tất cả mọi người trong cung đều bắt đầu nghi ngờ.

Ta xoa cái mông trở về chỗ ở, Tiểu Hổ tử đang đứng trước cửa đợi ta.

“Toàn công công phân phó ta chăm sóc ngươi.” Tiểu Hổ tử dìu ta vào trong phòng.

Ta mơ hồ cảm thấy, có khả năng mọi người đã hiểu lầm cái gì đó.

Quả nhiên Tiểu Hổ tử không làm ta thất vọng.

Cậu ấy đỡ ta nằm lên giường, nói: “Chín người trước đều hét không ngừng, hét tới ch.ết thì mới được khiêng ra ngoài. Chỉ có ngươi hét một tiếng, hét xong còn tự mình đứng dậy đi ra.”

Cậu ta đột nhiên leo lên giường, bắt đầu xoa vai đấm lưng cho ta: “Nếu như Đức công công có ngày phất lên như diều gặp gió cũng đừng quên ta nha.”

Giờ này khắc này, ta mới nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cậu ta.

Lên như diều gặp gió cái mọe nhà ngươi!

Cái mông của là là bị té được chưa.

Nhưng rất nhanh, tất cả mọi người trong cung đều biết có thái giám tên là Tiểu Đức tử đã trở thành tâm can của Hoàng thượng.

Trong này ai mà nói không có công lao của Tiểu Hổ tử, có đánh ch.ết ta cũng không tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.