11.
Vừa rồi ta sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là họa vô đơn chí.
Ta nhìn tiểu cung nữ trước mặt, thấp thỏm hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ biết Thái hậu tìm ta có việc gì không?”
Người trong cung Thái hậu đến tìm ta, nói rằng Thái hậu có việc muốn gặp. Tiểu Hổ tử vốn muốn đi cùng nhưng bị cung nữ ngăn lại.
Bước chân tiểu cung nữ không ngừng, âm thanh nhỏ nhẹ: “Tâm tư của Thái hậu, nô tỳ không dám suy đoán.”
Tốt, ngươi không muốn nói cho ta biết.
Ta ta nắm chặt chiếc túi thơm, trong lòng không khỏi cảm thấy bi thương.
Rất nhanh đã đến Khải Hoa cung, cung nữ lần trước cũng đang đợi ở cửa, thấy ta đến liền đẩy cửa vào.
Thái hậu vẫn nghiêng người nằm trên ghế quý phi.
Ta ngoan ngoãn quỳ xuống thỉnh an bà.
“Đã mấy ngày rồi Hoàng thượng không gặp ngươi?” m thanh Thái hậu lười biếng, tựa như vừa tỉnh ngủ.
Ta không ngờ bà hỏi việc này, sửng sốt một lát mới đáp: “Vâng.”
Sau đó âm thanh sột soạt của quần áo truyền tới, ta lặng lẽ giương mắt nhìn Thái hậu từ ghế ngồi dậy.
Bà nhìn về phía ta: “Ngươi để Hoàng thượng nhìn thấy túi thơm?”
Ta nhìn túi thơm treo bên hông, cái này không khó thấy đi?
Chưa kể Tiểu Hổ tử còn thần thông quảng đại như vậy, từ khi đeo cái túi thơm này, căn bệnh mơ mơ màng màng thường ngày của ta cũng biến mất.
Quả nhiên là dưỡng thần.
“Ngươi nói với Hoàng thượng đây là ai gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-khong-thich-nu-nhan/3330417/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.