"Quả thật nó chạy trốn rất nhanh."
"... Vậy ngươi bắt nó thế nào?"
"Vừa chạy ra hơn mười mét, nó liền lăn ra đất, ta lập tức bắt nó nhặt lên ăn."
"..." Mọi người run lên một chút, vô cùng sùng bái nàng.
"Ảnh linh chi... sẽ té ngã sao..."
Mọi người đều bị chấn động đến phát run, vấn đề này đương nhiên vẫn do tiểu thư mặc áo choàng trả lời.
"Ngồi trên đất lâu như vậy, mặc kệ là cái gì cũng đều sẽ tê chân."
"..."
"... Cho tới bây giờ ngươi đều nói chuyện bình tĩnh như vậy sao?"
"Một năm này ta bắt buộc chính mình luyện ra."
"... Vì sao muốn luyện cái này?"
"Bằng không cuối cùng ta phải tốn hơi thừa lời, răng giả nơi này đều là vàng bạc, quá khó coi."
"..."
Nhìn thấy mọi người phát run, tiểu thư mặc áo choàng cho rằng bọn họ nghe không hiểu, bình tĩnh kể lại một chút.
"Nói tốn hơi thừa lời, ta sợ làm răng rụng không còn."
"..." Mọi người nháy mắt cảm thấy răng đau.
Cảm thấy bọn họ thật sự không chiến thắng được mạnh mẽ của tiểu thư mặc áo choàng, run run vỗ vỗ bả vai tiên đế, mộtt đám nam nhân chuẩn bị lui lại.
"Bạn hữu, chỉ có thể trách ngươi không biết trước được người mua."
Tiên đế hỏng mất, ngửa mặt lên trời rít gào, "Vì sao bị thương luôn là ta?!"
Đoan Mộc Ly lại thật bình tĩnh cười hỏi nàng, "Ngươi là vụng trộm chạy đến?"
"Đúng vậy, ta nghe nói nửa tháng sau sẽ chủ trì hiến tế, vì không muốn hại người, ta nghĩ biện pháp chạy đi."
"Hiến tế thế nào lại hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-khong-the-an-ta/1624375/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.