Mọi người nhìn theo hướng Tống Phi chỉ, cùng nhau chạy nhanh qua. Ngồi trong hang động được một lúc lâu không nghe động tĩnh gì bên ngoài, cả bọn cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, trời cũng dần về khuya, trong hang đá bắt đầu lạnh. Dương Yến cả người run rẩy, được Liêu Sương ôm lấy để ủ ấm.
Dương Tử nhìn tỷ tỷ mình lạnh run, lòng cũng thấy xót mà nói.
"Hay là ta đốt ít lửa ở đây cho ấm, sẵn đợi đại ca luôn?"
Tống Phi biết đốt lửa lên sẽ dễ gây chú ý, nhưng nhìn Dương Yến mặt bắt đầu tái xanh, nên cũng liền gật đầu đồng ý. Cả hai cùng nhau đi tìm củi rồi đốt lửa lên.
Mọi người cũng dần ấm lại, đang ngồi quanh đống lửa, bỗng Tống Phi nhìn chăm chú vào vách hang động mà nói:
"Đại ca nói đúng, đúng là trong cái rủi có cái may."
Mọi người cùng dồn ánh mắt nhìn theo hướng mà Tống Phi chăm chú, im bặt với vẻ mặt không hiểu.
Tống Phi đứng dậy đi tới vách ngắt một cái cây đang mọc trên vách, rồi đưa ra cho mọi người xem, nói:
"Đây là một loại thảo dược cực hiếm, mười năm chỉ mọc một lần, ta cứ tưởng chỉ có trong truyền thuyết, không ngờ nó lại có ở đây. Đây chắc chắn là thứ có thể chữa cho mọi người."
Dương Tử ngay lập tức vui vẻ, lao nhanh lên phía vách hang động, tay không ngừng hái mà nói:
"Để ta hái hết mang về cho huynh."
Ngay lức mọi người đang vui vẻ vì vừa tìm thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dam-tac-nhat-ma-ta-biet/2769613/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.