Dương Tử biết không thể thay đổi ý của tỷ tỷ nên vội nói:
"Cũng được, nhưng sao không đợi sáng mai hẳn đi."
Tống Phi nhìn các bệnh nhân lắc đầu nói.
"Ta hiểu ý đại ca, nếu kéo dài đến sáng mai, chỉ sợ rằng sẽ có thêm nhiều người trụ không nổi."
Lăng Tiêu gật đầu đồng tình, giục mọi người tản ra mà sắp xếp.
Một lúc sau, cả bọn lại tụ tập trước sân lớn, cùng nhau đi vào rừng.
Tống Nhạc nhìn một đoàn tuổi trẻ xông pha nghĩa lớn gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, trong lòng không khỏi mang nhiều hy vọng.
Nhưng nghĩ đến việc họ có thể sẽ gặp phải nhiều nguy hiểm dọc đường thì lại chỉ biết than thở trong lòng, cầu mong cho họ được may mắn, mang chút thành quả về, tính mạng bao người cũng phụ thuộc vào chuyến đi này.
Cứ tự nghĩ rồi tự trấn an mình như vậy, một mình ông quay lại khu bệnh nhân mà xem xét tình hình.
"Cứ thế rủ nhau đi hết. Bỏ thân già này ở lại một mình!"
Tống Nhạc không quen với cảnh thiếu vắng đám Tống Phi, lúc này vừa chậm rãi đi vừa lầm bầm trong miệng.
* * * * * *
Trong rừng.
Liêu Sương nắm chặt tay Dương Yến, đi sát Dương Yến, nhìn bóng lưng người đi trước liền cất tiếng hỏi:
"Lăng Tiêu, huynh nói sắp tới, mà đi nãy giờ đã hơn canh giờ sau mà vẫn còn chưa tới nơi?"
Lăng Tiêu vẫn đều bước, vừa đi vừa nói vừa chỉ tay về phía trước:
"Đại tiểu thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dam-tac-nhat-ma-ta-biet/2769615/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.