Nhìn vật được lấy ra từ trong ngực Lăng Tiêu, cả bọn người Dương Tử sững sờ, không thốt nên lời. Dương Yến cũng buông tay ra ngay lúc đó. Kẻ đeo mặt nạ nhanh tay chụp lấy, đỡ cả người Lăng Tiêu rồi biến mất.
Bầu không khí trong nhóm người bức bối, ai cũng không còn hơi sức để nói thêm một câu. Sự thật vừa diễn ra trước mắt khiến họ bị đả kích lớn.
Hóa ra, trong một thời gian dài, họ đã được thủ lĩnh Lang Sát chăm sóc và làm bạn, lại còn được hắn ta cứu thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
Dương Tử quay lại nhìn đám người, ấp úng nhìn mọi người đang bất động:
"Chúng ta.... Chúng ta cũng nên về thôi."
Cả bọn cùng nhau đi về thôn, cả đoạn đường không ai nói với ai một câu.
Vì ai cũng bận với suy nghĩ riêng của mình sau khi nhìn thứ được lấy ra từ người của Lăng Tiêu.
Sau khi mang thuốc về, Tống Phi cùng Tống Nhạc cũng chế ra loại thuốc mới, chỉ trong vài ngày, các bệnh nhân đều khỏi hẳn.
Cả đám người Dương Tử cũng từ biệt dân làng mà quay về kinh đô.
Từ hôm ấy không còn ai nhắc về Lăng Tiêu, vì có quá nhiều khúc mắc trong lòng họ. Thậm chí, cái tên Lăng tiêu như là một từ cấm không được nhắc tới đối với cả bọn.
Tống Nhạc ngồi trên xe ngựa, nhìn đám Dương Tử, Thôi Phi mà thở dài.
"Chẳng biết bọn trẻ này bị gì mà sau hôm đi hái thuốc về nhìn ai cũng có về chán nản, đầy tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dam-tac-nhat-ma-ta-biet/2769612/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.