Liêu Sương sụt sùi, cầm chặt lấy chiếu chỉ mà bỏ vào trong người, không ngừng gật đầu. 
Hoàng thượng đưa tay đặt lên đầu Liêu Sương như muốn nói gì đó, chưa kịp thốt ra thì đã tắt thở. 
Liêu Sương gào khóc lớn. 
Tống Phi và đại thái giám đứng bên ngoài nghe thấy cũng vội chạy vào. 
Đại thái giám nghẹn ngào tuyên bố. 
"Hoàng thượng, bệ hạ đã băng hà." 
\*\*\*\*\*\* 
(Ngũ hoàng tử - Liêu Thanh, không giỏi văn nhưng lại giỏi võ, 19 tuổi, đang ở sát biên giới lãnh đạo binh luấn phòng ngự. Dù đất nước không có chiến tranh nhưng Liêu Thanh từ năm 16 tuổi đã xung phong lãnh đạo quân đội xây tuyến phòng thủ tại biên giới đề phòng xung đoạt, rất giỏi chịu đựng , rất được binh lính quý mến. Mẫu thân là Ngô Quý Phi-là con của một thương gia giàu nhất kinh đô. Châm ngôn hắn "Muốn sống thì phải mạnh.") 
\*\*\*\*\*\* 
Tin tức cũng nhanh chóng, trông phút chốc đã truyền tới khắp con ngõ trong cung, các quý phi nghe tin, ai nấy cũng ngất đi vì đau buồn quá mức. 
Tất cả quan lại cũng mau chóng vào cung cùng làm nghi lễ chịu tang hoàng thượng. 
Văn Bách đang đứng trong điện chờ đợi cùng các quan đại thần khác. 
Một vị quan xì xào với người bên cạnh. 
"Hoàng thượng mất đột ngột như vậy, còn chưa kịp chọn ai làm hoàng hậu, chuyện này ai sẽ đứng ra mà chủ trì đây?" 
Vị đại quan khác cũng nói thêm. 
"Ta nghe nói, Ngũ điện hạ đem binh tự ý xông vào cấm cung, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dam-tac-nhat-ma-ta-biet/2769303/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.