Hoàng thượng khẽ thở dài, lẩm bẩm.
"Cuối cùng thì, con cũng phải tham gia vào ván cờ này rồi, một người từ nhỏ đã trốn tránh mọi tranh chấp, thế nay lại âm thâm nắm mọi thứ, đây chẳng phải con vốn đã ủ mưu từ lâu sao?"
"Rốt cuộc , vì cái gì mà con lại thay đổi quyết định, đổi lấy cuộc sống tự do vốn có của mình để bước vào con đường mưu quyền này?"
"Con vốn chả cần cái ngai vị này mà, khi nhỏ ta cho con ngồi lên long bào, ta nhớ mãi khi ấy con đã nói một câu, mà chẳng thèm đặt mông lên ghế."
"Mông con rất trắng trẻo, con không muốn mông mình đặt lên cái ghế đầy chông đó đâu, con sợ xấu và phiền phức lắm."
Hoàng thượng nghĩ tới lời của tiểu hoàng tử khi nhỏ, bất giác nở nụ cười, rồi lại rơi vào trầm tư tiếp.
"Không lẽ, vì nàng ta, mà đứa nhóc ngày nào còn chê bai long vị, lại trở nên nguy hiểm như bây giờ. Con cũng thực giống mẫu phi của con, vì chữ tình có thể làm mọi thứ một cách điên rồ. Nhưng mà, con lại mặc thế nhân chọn nàng ta, ắt hẳn con đã dốc tâm có được ta rồi nhỉ, hài nhi của ta, nhưng việc này cũng là điều ta trăn trở nhất."
Hoàng thượng thở ra một hơi dài rồi lại lấy ra một bức tránh, mở ra nhìn một cô gái thật xinh đẹp mà thỏ thẻ tiếp.
"Nguyệt muội, nàng xem Nguyệt nhi của chúng ta đã trưởng thành rồi. Nàng yên tâm, trước khi ta đến đó cùng nàng, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-dam-tac-nhat-ma-ta-biet/2769304/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.