Tiêu Cảnh Lẫm nói vài câu mở đầu buổi tiệc, chúc mừng Diệp tướng quân dẫn dắt tam quân tướng sĩ đánh thắng man di bảo vệ nước nhà. Hắn nâng ly với Diệp tướng quân uống cạn chén thể hiện tình cảm quân thần, Diệp Tùng cũng vội vàng nâng ly đáp lễ. 
Bên dưới cũng bắt đầu nhập tiệc. 
Lục Trạch Vũ như cảm nhận được có người đang chăm chú nhìn mình, hắn quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt sắc bén của Hoàng đế đang ngồi trên cao. Hắn khựng lại một giây rồi bình tĩnh dời mắt sang chỗ khác. 
Ánh mắt Tiêu Cảnh Lẫm sâu thẳm, sau khi nhìn rõ gương mặt của Lục Trạch Vũ thì hắn lại càng cảm thấy một cơn khó chịu bùng nổ trong lòng. 
Xương chân mày cao, đôi mắt thâm sâu, sống mũi cao thẳng, nhìn qua cũng biết là người vừa có tướng mạo điển trai vừa có cốt cách chính trực. 
Tại sao hắn ta làm tướng quân mà trên mặt lại không có vết sẹo nào, nếu hắn có vết sẹo thì có phải sẽ xấu xí đi, sẽ khiến Diệp Chi không còn nhớ thương nữa hay không. (D) 
Tiêu Cảnh Lẫm bây giờ như quên mất mình là đế vương mà chỉ là con người bình thường đang bị con sâu giận dữ gặm nhấm. 
Rǎc! 
Cái chén trong tay Tiêu Cảnh Lẫm nứt làm nhiều mảnh, hắn vô cảm ném xuống dưới gầm bàn. Hừ, đẹp thì có làm sao, bây giờ Diệp Chi chính là phi tử của hắn, Lục Trạch Vũ dám động vào. 
Tướng quân tuổi trẻ tài cao thì sao, Tiêu Cảnh Lẫm hắn còn là thiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-bien-thanh-cun-cung-roi-/3646184/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.