Tiêu Cảnh Lẫm nói vài câu mở đầu buổi tiệc, chúc mừng Diệp tướng quân dẫn dắt tam quân tướng sĩ đánh thắng man di bảo vệ nước nhà. Hắn nâng ly với Diệp tướng quân uống cạn chén thể hiện tình cảm quân thần, Diệp Tùng cũng vội vàng nâng ly đáp lễ.
Bên dưới cũng bắt đầu nhập tiệc.
Lục Trạch Vũ như cảm nhận được có người đang chăm chú nhìn mình, hắn quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt sắc bén của Hoàng đế đang ngồi trên cao. Hắn khựng lại một giây rồi bình tĩnh dời mắt sang chỗ khác.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Lẫm sâu thẳm, sau khi nhìn rõ gương mặt của Lục Trạch Vũ thì hắn lại càng cảm thấy một cơn khó chịu bùng nổ trong lòng.
Xương chân mày cao, đôi mắt thâm sâu, sống mũi cao thẳng, nhìn qua cũng biết là người vừa có tướng mạo điển trai vừa có cốt cách chính trực.
Tại sao hắn ta làm tướng quân mà trên mặt lại không có vết sẹo nào, nếu hắn có vết sẹo thì có phải sẽ xấu xí đi, sẽ khiến Diệp Chi không còn nhớ thương nữa hay không. (D)
Tiêu Cảnh Lẫm bây giờ như quên mất mình là đế vương mà chỉ là con người bình thường đang bị con sâu giận dữ gặm nhấm.
Rǎc!
Cái chén trong tay Tiêu Cảnh Lẫm nứt làm nhiều mảnh, hắn vô cảm ném xuống dưới gầm bàn. Hừ, đẹp thì có làm sao, bây giờ Diệp Chi chính là phi tử của hắn, Lục Trạch Vũ dám động vào.
Tướng quân tuổi trẻ tài cao thì sao, Tiêu Cảnh Lẫm hắn còn là thiên tử.
Dù có si tình đến mức nào đi chăng nữa, hôm nay đích thân hắn sẽ chặt đứt mộng tưởng này của hắn.
Tiêu Cảnh Lẫm mỉm cười ôn hòa dưới ánh mắt của bách quan, hắn dịu dàng vẫy tay về phía Diệp Chi: “Ái phi, lại đây ngồi cạnh trẫm.”
Diệp Chi từ lúc bước vào đã cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình, cô thậm chí còn không dám ngẩng cao đầu đối diện với Lục Trạch Vũ. Không ngờ lúc này lại bị Tiêu Cảnh Lẫm nắm đầu lôi lên.
Diệp Chi cứng người, bên phải hắn là Thái hậu, chỗ trống còn lại đương nhiên sẽ thuộc về Hoàng hậu. Chỉ là cô mới là quý phi, thậm chí Hoàng quý phi còn đang ngồi ở kia nhưng hắn lại chỉ đích danh cô.
Phần thâm ý này thật khiến cô suy nghĩ sâu xa.
Diệp Chi còn tưởng là hắn sẽ để trống đợi người trong lòng của hắn mới có thể ngồi vào.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trước ánh mắt của triều thần cô không thể nào không nghe theo. Cô cũng không thể làm mất mặt cha và nhà họ Diệp.
Diệp Chi tao nhã bước đến cạnh hắn, Tiêu Cảnh Lẫm vươn tay ra nắm lấy bàn tay cô đỡ cô ngồi bên cạnh mình. Diệp Chi mỉm cười, chỉ là cô đang thấy những ánh nhìn như quan, hắn dịu dàng vẫy tay về phía Diệp Chi: “Ái phi, lại đây ngồi cạnh trẫm.”
Diệp Chi từ lúc bước vào đã cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình, cô thậm chí còn không dám ngẩng cao đầu đối diện với Lục Trạch Vũ. Không ngờ lúc này lại bị Tiêu Cảnh Lẫm nắm đầu lôi lên.
Diệp Chi cứng người, bên phải hắn là Thái hậu, chỗ trống còn lại đương nhiên sẽ thuộc về Hoàng hậu. Chỉ là cô mới là quý phi, thậm chí Hoàng quý phi còn đang ngồi ở kia nhưng hắn lại chỉ đích danh cô.
Phần thâm ý này thật khiến cô suy nghĩ sâu xa.
Diệp Chi còn tưởng là hắn sẽ để trống đợi người trong lòng của hắn mới có thể ngồi vào.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trước ánh mắt của triều thần cô không thể nào không nghe theo. Cô cũng không thể làm mất mặt cha và nhà họ Diệp.
Diệp Chi tao nhã bước đến dao của hậu phi bay về phía mình
Ngày mai có lẽ gặp mặt mấy người kia sẽ lại phải nghe những câu bóng gió.
Diệp Chi nào có hay, người ngồi bên cạnh cô lại là một loại tâm ý khác.
Hắn tự tay rót cho nàng một ly rượu nhỏ, “Tiểu Chi, trẫm kính nàng.
Diệp Chi sởn hết da, không biết tên cẩu Hoàng đế này lại phát bệnh gì mà lại gọi tên thân mật của cô. Diệp Chi nhận lấy ly rượu uống cạn, rót lại cho hắn một ly, “Hoàng thượng, thiếp kính người.”
Tiêu Cảnh Lẫm hài lòng kéo nàng sát vào trong lòng nâng ly uống cạn. Tiêu Cảnh Lẫm đắc ý liếc nhìn qua chỗ Lục Trạch Vũ thì phát hiện hắn vừa mới không dấu vết ngoảnh mặt đi.
Ý cười trên môi hắn càng sâu hơn.
Tiêu Cảnh Lẫm giống như một đứa trẻ con vừa mới tranh giành được món đồ yêu thích nhất quyết không buông tay. Hắn cảm thấy nếu giờ mà hắn còn đang trong thân thể Cục Bông thì cái đuôi cũng sẽ không thể khống chế được mà
Ở xoay tít.
Tiêu Cảnh Lẫm siết chặt eo nàng, tất cả đều phải biết rằng Diệp Chi vốn nên thuộc về Tiêu Cảnh Lẫm.
Nhìn đôi môi đỏ mọng của Diệp Chi, hầu kết Tiêu Cảnh Lẫm nhấp nhô lên xuống, nếu không phải bây giờ đang ở chốn đông người thì hắn thật sự muốn hôn lên môi nàng.
Lục Trạch Vũ cúi đầu, trong mắt hắn như chứa đựng làn sương mờ che phủ, hắn kiềm chế tình cảm mãnh liệt đang dần sục sôi trong như chực chờ bùng phát trong lòng. Nếu có thể hắn chỉ muốn ngay lập tức cướp lại Diệp Chi vào tay mình.
Hắn một thân một mình thì không sao, nhưng hắn lại không thể hủy hoại Diệp Chi cũng không thể hủy hoại nhà họ Diệp.
Đến lúc bữa tiệc kết thúc, Diệp Chi muốn tiễn người thân mình một đoạn.
“Nương nương xin dừng bước.”
Diệp Tùng nói với con gái, Diệp Chi thấy cửa cung ngay trước mắt, cô gật đầu nói lời tạm biệt.
“Cha mẹ, anh trai mọi người về cẩn thận.”
Diệp Chi nhìn người đàn ông cao lớn đứng cách mình không xa, khẽ nói câu đầu tiên giữa hai người.
“Lục Trạch Vũ, bảo trọng.”
Đây là cửa cung cấm, dưới ánh mắt của bao nhiêu con người, cô không thể nói được gì hơn. Mà thực lòng, đối với Lục Trạch Vũ cô cũng không biết nói gì hơn nữa.
Tuyết lại bắt đầu rơi. Diệp Chi đứng lẳng lặng trên bậc thềm cao trông ngóng theo bóng dáng bốn người xa dần. Bước xuống bậc thang cuối cùng đột nhiên Lục Trạch Vũ quay lại, chắp tay cúi đầu hành lễ về phía Diệp Chi.
Đêm lạnh buốt, từng cơn gió rít gào dữ dội, tuyết rơi lướt qua gò má, giọt nước mắt nóng bỏng của Diệp Chi không kìm được mà lăn xuống.
Cô thậm chí còn không dám đưa tay lên gạt nước mắt mà chỉ biết đứng sững sờ nhìn theo.
Khung cảnh thê lương này giống như là đôi tình nhân bị chia cắt trong mùa đông lạnh giá, toàn bộ như kim đâm vào mắt Tiêu Cảnh Lẫm đứng đó không ха.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]