Diệp Chi cứ đứng như vậy trong giá rét, cho đến khi trên vai mình phủ lên một tầng ấm áp. Diệp Chi ngước mắt lên, gương mặt tuấn tú của Tiêu Cảnh Lẫm đã kề sát vào mình. Cô vội vàng kiềm chế tâm tình, trong lòng thấp thỏm lo lắng không biết người đa nghi như Tiêu Cảnh Lẫm liệu có nhìn thấy cảnh vừa nãy hay không. 
Tiêu Cảnh Lẫm phớt lờ nét lo lắng của cô, hắn giả bộ như không có việc gì thắt chặt lại dây áo khoác của mình vừa mặc trên người cô gái. Xong xuôi hắn lấy cây dù từ chỗ Cao công công đang che cho mình, một tay che dù một tay ôm cô vào lòng. Hắn nhẹ giọng an ủi: 
“Đứng khóc, sang năm trẫm sẽ cùng nàng về thăm nhà” 
Nữ nhân một khi bước vào cung cấm là có thể cả đời không quay về, được quay về thăm nhà là vinh sủng to lớn của Hoàng đế. 
“Khóc nữa là thành con mèo hoa bây giờ, cũng có phải là không cho nàng gặp lại nữa đâu. Trẫm đỡ nàng về cung” 
Tiêu Cảnh Lẫm siết chặt cô gái như muốn khảm sâu vào xương cốt mình. Hắn tự nhủ thầm, hắn sẽ từ từ xóa sạch dấu vết của Lục Trạch Vũ trong tim của nàng, từng bước từng bước thay thế vị trí của hắn. 
Đôi mắt đỏ hồng của Diệp Chi không kịp tránh né mà va thẳng vào ánh mắt dịu dàng của Tiêu Cảnh Lẫm. Cô nhìn thấy trong đấy có tia thương xót xen lẫn với quyến luyến. 
Diệp Chi cứ như thế mà được một vòng tay ấm áp dìu về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-bien-thanh-cun-cung-roi-/3646185/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.