Tiêu Cảnh Lẫm nhìn cô gái đang khóc đến mức hoa lê đái vũ trong lòng mình mà cồn cào ruột gan. Chóp mũi Diệp Chi đỏ ửng, đôi môi hồng mím lại, nước mắt như hạt ngọc lăn trên gò má. 
Tiêu Cảnh Lẫm vừa xót xa lại vừa có cảm giác muốn chọc cô khóc thêm. 
“Được rồi, đừng khóc.” 
“Nàng khóc đến độ tim ngập trong nước mắt luôn rồi.” 
Ngón tay thô ráp vì thường cầm bút lông và cầm kiếm luyện võ lâu năm vụng về lau trên mặt nàng. Diệp Chi không để ý đến hắn tiếp tục khóc thút thít, Tiêu Cảnh Lẫm dỗ nàng như dỗ con gái. 
“Giờ trẫm đền cho nàng có được không?” 
“Nàng thích cái gì trẫm cho nàng. Trân châu, phỉ thúy, ngọc trai….?” 
“Ba Tư vừa mới tiến cống xấp vải thượng hạng, trẫm cho nàng hết.” 
Diệp Chi nói ngắt quãng, quay ngoắt mặt ra chỗ khác không muốn nhìn bản mặt tên cẩu Hoàng đế này nữa. 
“Thiếp mới không cần.” 
Từ bé đến lớn Diệp Chi đâu có thiếu mấy thứ này. Nhà ngoại của nàng vốn dĩ là thương gia giàu có cả một vùng đất phía nam trù phú. Của hồi môn của ông ngoại cho mẹ nàng cũng không ít, hơn nữa mẹ lại là người giỏi giang quản lý mọi việc chu đáo. Lúc năm tuổi Diệp Chi đã thường xuyên cầm trân châu nghịch chơi. 
Diệp Chi mải phụng phịu đâu có biết rằng áo khoác mỏng của nàng bởi vì dịch chuyển mà đã khiến nới lỏng dây áo, vạt lệch sang một bên vai. Dưới cổ áo mỏng manh là chiếc yếm đỏ bao bọc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-bien-thanh-cun-cung-roi-/3644060/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.