Trái ngược với suy nghĩ của Diệp Chi, Tiêu Cảnh Lẫm chỉ đơn giản gật đầu. Hắn thuận thế ngả người nằm lên gối của Diệp Chi, bông hoa đinh hương trắng muốt theo gió bay vào rơi bên cạnh gối. 
Tiêu Cảnh Lẫm nhớ lại cảnh Diệp Chi bắt hắn trong cơ thể Cục Bông ngoan ngoãn ngồi im trên bàn để nàng cài hoa lên vành tai. Tiêu Cảnh Lẫm lúc đó không còn cách nào phản kháng đành để mặc nàng muốn làm gì thì làm. 
Ai ngờ nữ nhân này không biết tốt xấu cài hoa xong còn nhìn mặt Cục Bông cười nghiêng ngả. Tiêu Cảnh Lẫm nghiến răng, có lẽ bộ dạng lúc đấy của hắn thực sự quá ngu ngốc. 
“Nàng lại đây.” 
Diệp Chi không biết cẩu hoàng đế lại muốn giở trò gì nhưng vẫn phải tuân lệnh ngồi xuống bên cạnh hắn. Tiêu Cảnh Lẫm ngồi dậy, cài bông hoa lên trên tóc nàng. 
Trẫm đã nói là những gì nàng làm với trẫm thì trẫm cũng sẽ trả lại đủ cho nàng. 
Tiêu Cảnh Lẫm còn chưa kịp đắc ý thì bỗng khựng lại. Mỹ nhân như họa, nước da trắng ngần, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh nước, môi hồng đầy đặn. Bên tai cài đóa hoa đinh hương nổi lên trên mái tóc đen dài như suối. 
Đơn giản mà đẹp đến mức câu hồn đoạt phách. 
Thịch! 
Tim Tiêu Cảnh Lẫm như lạc một nhịp. Hắn ta vẫn biết là Diệp Chi đẹp nhưng không hiểu sao con tim lại cứ như đang nhảy múa. 
“Hoàng thượng…” 
Diệp Chi khẽ gọi một tiếng. Cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra mà tự nhiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-bien-thanh-cun-cung-roi-/3644059/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.