Vĩnh Xuân đã cố tránh né chuyện bài vở, Hoàng đế vẫn lôi ra cho kì được. Thế
là, vào một ngày nắng khoảng đầu tháng mạnh hạ, cung tỳ Thu Lê mang chồng tập vở của công chúa tới điện Bàn Long trình lên thánh giá.
Thân Long Chương rút đại quyển áp chót chồng tập vở ra xem thử. Ngài vốn chỉ mong Vĩnh Xuân được bình an, vui vẻ chứ không đặt nặng chuyện học hành, thậm chí có thể xem như nuôi thả con bé. Nhưng Lâu mỹ nhân nói đúng, một công chúa không biết gì hết sẽ bị giới quyền quý trong kinh thành chê trách ngấm ngầm. Hoàng đế và hoàng huynh của con bé có thể bảo vệ con bé nhất thời chứ không thể bảo vệ mãi mãi.
Vả lại, độ hai hoàng tử mới học vỡ lòng, ngài thường xuyên kiểm tra, đốc thúc hai đứa nó; nay Vĩnh Xuân cũng nên được như vậy. Sang năm Nghi Ninh lên sáu, đến độ tuổi công chúa bắt đầu học hành cũng không ngoại lệ.
Theo Hoàng đế thấy chữ viết cũng ngay ngắn, không đẹp không xấu nhưng bài văn thì... ừm... (3)
Thân Long Chương nghĩ mãi cũng không ra câu từ nào nhẹ nhàng chút để đánh giá. Ngài bèn chấm bút lên mực chu sa, phê chữ đã xem lên tập vở của Vĩnh Xuân, hệt như lúc phúc đáp tấu chương của chúng quan thần.
- Tạm thời cứ để ở đây đi. Trẫm nghỉ tay sẽ xem sau.
Thu Lê xin cáo lui. Hoàng đế gật đầu, giữa chừng nhớ ra, bèn cho gọi cô ta quay lại hỏi chuyện:
Dạo gần đây cung Phồn Dương xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-quy-phi/3746403/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.