Hoàng đế híp mắt.
- Hai ngươi tới cung Phồn Dương bao lâu rồi? - Ngài hỏi vậy, nhưng ý không nằm trong lời.
Nhũ mẫu Lâm Thu Nương phản ứng trước tiên. Thị phủ phục trên sàn điện, khăng khăng một mực:
- Nô tỳ là cung nhân của công chúa, chỉ trung thành với bệ hạ và công chúa, tuyệt không hai lòng.
Theo sau đó, Thu Lê cũng bày tỏ lòng trung thành.
- Tôi trung không thờ hai chúa. Xin bệ hạ khoan thứ cho tội đại bất kính. Bệ hạ là đấng chí tôn nắm quyền sinh sát tối cao. Lâu nương nương tuy là dưỡng mẫu của công chúa, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một phi tần hậu cung. Chúng nô tỳ trung thành với bệ hạ chẳng nhẽ lại không hơn được trung thành với Lâu mỹ nhân hay sao?
Cô ta đập đầu bộp bộp lên đôi tay áp sát sàn điện, tránh để lại dấu vết khiến công chúa Vĩnh Xuân sinh nghi. Khi Hoàng đế giơ tay ý bảo ngừng, trán cô ta chỉ đỏ lên chứ không tứa máu. Rõ ràng Thân Long Chương đã tin lời biện minh của Thu Lê đôi ba phần. Ngài thờ ở buông câu hỏi:
- Vậy tức là hai ngươi đang tố giác Trinh phi bằng mặt không bằng lòng với trẫm?
Nhũ mẫu và Thu Lê đến trao đổi ánh mắt với nhau còn chẳng dám. Hai người họ đều biết không thể qua mặt được người nam nhân tôn quý nhất thiên hạ đang ngồi trên ngai ngự đằng kia. Lâm Thu Nương lớn tuổi hơn, bèn ra mặt.
- Tâu, chúng nô tỳ chỉ đang khai sự thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-quy-phi/3746402/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.