- Không thể nào có chuyện đó được. - Hoàng đế bác bỏ.
Bởi vì Vĩnh Xuân hiện thời đương khỏe mạnh, nếu biết gìn giữ cơ thể cẩn thận thì không thể nào đột ngột đổ bệnh. Bởi vì ngài đã định Thánh thọ tiết* năm nay sẽ tấn phong vài người. Trong đó, Lâu Nguyệt Dao lên hàng tài nhân ngũ phẩm để nàng nuôi nấng hoàng tự được danh xứng với thực.
Thân Long Chương chợt nhớ lại lời mô tả của nàng về bệnh tình của Vĩnh Xuân giống hệt với bệnh trạng của người trúng độc Tiên Ngộ thời kì toàn phát.
Có lẽ là ngày nghĩ gì, đêm mơ đó mà thôi.
-
Nàng đang lo lắng thái quá.
Lâu Nguyệt Dao chống tay nhổm dậy nhìn ngài trận trận bằng đôi mắt ầng ậng nước. Chốc sau, nàng ngúng nguẩy quay đầu giấu mặt đi, chỉ để cho Hoàng đế cái ót với một chiếc thoa cài bằng ngọc màu hồng phớt đan xéo trong mớ tóc xanh rậm rì. Còn như những trâm cài, trang sức khác đều rơi hết trên sàn tự khi nào.
- Nhưng... nhưng công chúa ra nông nỗi ấy, sao thần thiếp không lo cho được? Bệ hạ còn lạnh nhạt với thần thiếp nữa.
Hoàng đế thở hắt ra một hơi, rướn người dậy, xoay mình cướp lấy vị thế làm chủ. Có lẽ nàng tưởng mình sẽ đập đầu vào thành kỷ nên nhắm tịt mắt hòng tránh né cơn đau, ngài đã kịp đưa cánh tay đến làm gối đầu. Cơn đau không xuất hiện đúng như dự kiến, rèm mi nàng mở xòe như cánh quạt. Đôi mắt phượng hẵng còn vương dấu lệ ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-quy-phi/3747344/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.