Tiễn Lộng Ngọc rời đi, Đào Yêu trở về với khuôn mặt tái nhợt, dáng vẻ thất thểu. Cô không về điện Trân Minh hầu cận Từ Tố Chiêu ngay mà quay gót về phòng mình. Thân là thị nữ hồi môn của chủ một chung, Đào Yêu có cho mình một gian phòng riêng, không cần phải chen chúc với ai nữa.
Cô lấy hộp cao Ngọc Dung đã dùng quá nửa mình đặt trong ngăn tủ ra giấu vào ống tay áo rồi vội rảo bước về hướng điện Trân Minh. Khi đi qua tòa núi giả ngay gần điện Phi Dương, Đào Yêu vung tay ném hộp cao Ngọc Dung. Hộp cao va vào núi giả phát ra tiếng cạch, rồi mất hút.
Đào Yêu thu hồi tầm nhìn. Giá băng vụn vặt lan tràn khắp đáy mắt. Sau cùng thứ duy nhất còn sót lại trong trí óc cô lúc bấy giờ chỉ là lời thề độc trung thành với Lương Quốc phu nhân và nhị tiểu thư phủ Lương Quốc công - Từ Tố Chiêu.
Nhưng, hiện thực xảy đến sau đó luôn và cho Đào Yêu một cú bạt tai đau điếng.
- Người tiến cử Lộng Ngọc là ngươi. Người nghi ngờ Lộng Ngọc là nội gián cũng là ngươi. Sao? Ỷ mình là thị nữ hồi môn của bản cung rồi muốn nói gì thì nói à? Đào Yêu ngươi nghĩ bản cung tin tưởng ngươi nên đòi dắt mũi bản cung chứ gì? Đồ chết giẫm! Bản cung nể mặt ngươi là người do mẫu thân tiến cử nên mới nhân nhượng ngươi. Thế mà ngươi dám trèo lên đầu lên cổ bản cung. Đúng là phản rồi!
Từ Tố Chiêu trừng mắt, sẵng giọng đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-quy-phi/3744501/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.