Vĩnh Xuân hưng phấn đến nỗi đầu giờ Dần đã dậy, tự mặc áo ngoài, tự đi giày tới trước giường Lâu mỹ nhân, muốn thực hiện sáng kiến dâng thiện của mình. Lâu Nguyệt Dao khi ấy đương ngái ngủ, vừa hé mắt ra đã giật mình. Nghe nhũ mẫu Thu Nương khuyên ngăn công chúa, nghe Vĩnh Xuân trình bày lý do, nàng bèn bảo nhũ mẫu về ngủ tiếp. Phần mình, Lâu Nguyệt Dao mở góc chăn ra, bảo con bé vào nằm chung. Lời rằng:
- Bữa nay bệ hạ không phải lên triều, chắc chắn ngài sẽ tranh thủ nghỉ ngơi thêm chốc nữa. Ít nhất là phải đến giờ Mẹo mới dậy. Công chúa chớ nên quấy rây.
Vĩnh Xuân vốn định cự lại rằng: “Cha không bao giờ rời giường trễ đến thế.” Nhưng thấy vành mắt Lâu mỹ nhân thâm quầng, con bé im đi không nói nữa. Công chúa tự tháo giày, lủi vào ổ chăn ấm, vòng tay ôm Lâu Nguyệt Dao.
Nàng cũng trở tay ấp con bé vào lòng. Hơi ấm của con trẻ đưa Lâu Nguyệt Dao vào giấc. Rõ là nàng đã tập thành thói quen dậy sớm để tiễn quân vương lên triều, thế mà giấc ngủ này lại kéo dài tới tận khi Nhâm Hòa vào gọi mới mơ màng sực tỉnh.
Chuẩn bị xong, Lâu Nguyệt Dao tự tay buộc dải dây thắt chiếc áo tay lửng màu đỏ đào công chúa khoác ngoài, đoạn, dặn dò nhũ mẫu Lâm Thu Nương và Thu Lê và đoàn tùy tùng chăm sóc công chúa cẩn thận. Vĩnh Xuân tung tăng ra tới Phồn Dương môn, bỗng chốc trở gót. Thấy con bé quay lại, Lâu Nguyệt Dao đang tính hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-quy-phi/3744778/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.