Lâu Nguyệt Dao vẫn còn nhớ sau cái thở dài đó, Hoàng thái phi đã bảo hai phi Đoan, Trinh thu vén để phi tần lục cung đều được thấm nhuần ơn mưa móc của bậc quân vương. Bà nói đó vốn là chức trách của Hoàng hậu, nhưng nay trung cung bỏ trống; Đoan phi, Trinh phi phải để tâm nhiều hơn. Có như vậy hậu cung mới hài hòa, hoàng thất mới được sum suê cành lá.
Hai phi có chịu vâng theo hay không cũng còn chưa biết. Điều quan trọng là nhờ Hoàng thái phi ra mặt, cuộc sống của nàng sau đó được dễ chịu hơn chút đỉnh.
Thế nhưng ở kiếp này, Đoan phi lại nhanh nhảu nịnh ngọt Hoàng thái phi.
- Trong mắt, trong lòng thiếp, Hoàng thái phi nương nương chính là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của hậu cung. Không một ai có thể thay thế được.
Hoàng thái phi nghe lời bùi tai, cơn giận nguôi ngoai ít nhiều. Tự dưng bà thấy Đoan phi đang ngồi nơi mé tả* ngay bên dưới bảo tọa của mình cũng chẳng còn gây chướng tai gai mắt như trước nữa.
- Hiếm khi thấy cô chịu nói lời hay ý đẹp lấy lòng ta.
- Đó là do thiếp không khéo miệng bằng các muội muội đây, sợ nói ra sẽ khiến nương nương cười chê. - Đoan phi cười nịnh nọt.
Đến đây thì Hoàng thái phi cũng không còn chuyện gì khác để giữ chân các phi tần ở lại cung Vĩnh Ninh, bà bèn cho bọn họ lui về.
Lâu Nguyệt Dao đứng dưới mái che cửa cung Vĩnh Ninh chờ các phi tần phẩm cấp cao hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-quy-phi/3725720/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.