Chương trước
Chương sau
Gót chân Lâu Nguyệt Dao vừa bước qua bậc cửa cung Vĩnh Ninh, nàng đã nhận được rất nhiều cái gật đầu mang thiện ý của các phi tần đồng cấp. Đối với thái độ biến hóa nghiêng trời lật đất của bọn họ, Lâu Nguyệt Dao chẳng lấy làm ngạc nhiên, nàng vẫn cư xử như mọi ngày.

Có lẽ, tin tức Hoàng đế tấn phong nàng lên hàng mỹ nhân thất phẩm đã được lan truyền khắp hậu cung rồi. Được lên hẳn hai bậc, Lâu Nguyệt Dao cũng cảm thấy vừa lòng mỹ mãn. Không uổng công nàng trù tính bấy lâu nay. Thăng bậc nhờ bấu víu hoàng tự quả là được ưu ái hơn cái kiểu thăng tiến bằng thủ đoạn mời mọc lộ liễu kiếp trước nhiều. Nàng sẽ không tự cao đến mức cho rằng chỉ dựa vào kĩ thuật phòng the rút ra từ kiếp trước thì có thể dễ dàng được Hoàng để thiên vị.

Hôm nay Đoan phi đến sớm hơn thường ngày. Vừa bước xuống từ kiệu liễn, nàng đã vịn tay thị nữ Trương Phán Nhi, tới gần Lâu Nguyệt Dao, mặc kệ lời vấn an từ những phi tần khác. Trời mùa đông buốt cóng, ai nấy đều khoác áo choàng dày nặng. Vậy mà tư thái của Đoan phi vẫn lả lướt, yểu điệu như thế nàng mặc y phục mùa hè.

Quả nhiên ta không nhìn nhầm. Muội muội mang cốt cách của loài công loài phượng. Lúc bình thường im hơi lặng tiếng thì thôi, một khi cất tiếng ắt vang vọng khắp chín tầng trời, đâu như những loài chim trĩ, gà gô tài năng tầm thường mà muốn đậu cành ngô đồng kia.

Đoan phi vừa nói vừa đỡ Lâu mỹ nhân đang hành lễ với mình dậy, khen ngợi thân tình.

Đám phi tần xung quanh đều hiểu Đoan phi kháy đểu ai, không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn mũi hài thêu để kìm nén tiếng cười hả hê từ tận đáy lòng.

Đổng mỹ nhân Đổng Nhược Tuyết mặt xám mày tro, cắn răng nín nhịn. Tạm thời cô ả không dám làm gì, bởi nay Lâu ngự thị cỏn con kia đã trở thành Lâu mỹ nhân, bằng vai phải về với mình.

Cô ả khó ngủ cả đêm, sáng ra mới phái người nghe ngóng tin tức bên cung Phồn Dương. Tuy đám cung nhân theo hầu thánh giá ai nấy đều biết giữ miệng kín như bưng, song có thể phỏng đoán được thánh ý thông qua dáng vẻ sảng khoái của ngài lúc rời đi. Cô ả còn nghe nói lúc bệ hạ ra khỏi Phủng Nguyệt các còn ngoái đầu lại nhìn Lâu mỹ nhân. Cảm giác nguy cơ trong lòng Đổng Nhược Tuyết sôi sục hơn bao giờ hết.

Trải qua gần một năm trong đại nội, Đổng Nhược Tuyết càng ngày càng biết nén giận. Cô ả bắt đầu ngờ ngợ rằng có lẽ mình đã phạm phải những lỗi lầm to bằng trời. Nhưng oán thù đã kết đâu dễ dàng xóa bỏ, Đổng mỹ nhân cũng chỉ đành cố gắng qua lại với các phi tần khác hòng vớt vát mấy mối giao hảo, dù cho, không một ai thèm để ý đến cô ả.

- Nương nương mà khen thêm nữa, không khéo khuôn mặt của Dao muội song song với trời mất! - Liễu Thanh Thanh cười hì hì giải vây.

Sống trong cung ít lâu, nàng dần ngộ ra một đạo lý: có những lời khen nghe rất kêu, song lại dễ châm ngòi hiềm khích, nghe cho đã tai chứ đừng tin là người ta khen thật lòng.

Lâu Nguyệt Dao cũng cười cười, đáp lại ngay sau đó:

- Muội vụng về. Tài hoa như chư vị tỷ tỷ đây mới xứng với lời khen của nương

nương.

Thoáng ngừng một chút, nàng mới giả bộ bật thốt như vừa nhớ ra ngay tức thì:



- Cơ mà, thịt gà gô, chim trĩ ngon lắm ạ! Chiên, nướng, luộc, hấp, xào, nấu kiểu nào cũng ngon. Muội rất thích ăn. Nương nương nói thế, chúng nó buồn lắm đấy!

Tống Phương Hoa bật cười. Tiếng cười ấy bao hàm quá nhiều ẩn ý, khó lòng cắt nghĩa hết được. Đoan phi còn đang định nói thêm thì thị nữ Tô Thiến đã ra mời các phi tần vào vấn an Hoàng thái phi.

Từ Tố Chiêu đứng ở hàng cuối cùng trong điện chính cung Vĩnh Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng yểu điệu của vị mỹ nhân mới được tấn phong. Nàng đã từng tự an ủi mình rằng ít ra trong nội đình, vẫn còn có một người gặp phải cảnh ngộ như mình. Rằng nguyên do của mọi chuyện đúng như lời bọn cung nhân hầu hạ nàng vẫn lén lút rỉ tai nhau: bệ hạ muốn đe nẹt quan thần tiền triều nên mới nhẫn tâm bỏ mặc hai phi tần xuất thân nhà quyền quý.

Vậy nhưng, hôm nay Lâu Nguyệt Dao đã phá vỡ lời đồn. Lửa phi tần mới tiến cung chỉ còn lại mỗi mình nàng chưa được nhận ơn mưa móc.

Chỉ còn mỗi mình nàng...

Từ Tố Chiêu nghĩ tới ánh nhìn chê bai của đám phi tần dành cho mình sớm nay. Lồng ngực nàng phập phồng kịch liệt. Hai tai nàng lùng bùng, chẳng nghe thấy nổi điều gì.

- Nương nương, nương nương...

Không thấy Từ ngự thị đáp lại, thị nữ Đào Yêu sốt sắng lay mạnh cánh tay nàng. Trán cô ta đổ mồ hôi lạnh.

-

Nương nương, Hoàng thái phi nương nương hỏi chuyện.

Từ Tố Chiêu giật mình thoát khỏi cơn nóng giận. Thoạt trông thấy ánh mắt lạnh lùng, hà khắc của Hoàng thái phi, Từ ngự thị hoảng hồn, ngờ nghệch thốt lên.

- Bẩm...

Ngơ ngơ ngác ngác, bảo sao bệ hạ chẳng buồn chung đụng với ngươi.

Đó là lần đầu tiên, chúng phi tần chứng kiến cảnh Hoàng thái phi nhiếc móc một phi tần nặng nề tới mức ấy.



Trinh phi bèn dẫn đầu quỳ xuống nói đỡ cho Từ ngự thị

- Bẩm Hoàng thái phi nương nương, có lẽ đêm qua Từ ngự thị nghỉ ngơi không đủ nên mới thất nghi. Xin Hoàng thái phi nương nương đừng trách móc muội ấy.

Vừa nói, Trinh phi vừa làm dấu tay ra hiệu cho Từ Tố Chiêu quỳ xuống xin tha cùng mình.

Đám phi tần liếc nhìn nhau, dù không tình nguyện, song ai nấy cũng đều quỳ xuống, đồng thanh hô.

- Xin Hoàng thái phi nương nương đừng trách móc Từ ngự thị.

Lâu Nguyệt Dao cúi đầu, mượn bóng lưng các phi tần phẩm cấp cao hơn che giấu khóe môi cong sắp sửa chạm tới mang tai. Nàng đang nhớ lại tình cảnh tương tự ở kiếp trước. Khi ấy, Lâu ngự thị mới là người cuối cùng còn thân hoàn bích sau gần một năm tiến cung. Chỉ khác ở chỗ, nàng biết mình xuất thân tạm gọi là cao so với thường dân áo vải, chứ chưa là cái đinh gì so với tiểu thư nhà huân quý nhiều đời như Đoan phi, Từ Tố Chiêu.

Càng tự biết phận mình bao nhiêu, nàng càng tỏ ra nhún nhường, chủ động xin nghe theo lời dạy dỗ của các bậc bề trên bấy nhiêu. Hoàng thái phi thấy Lâu Nguyệt Dao chịu cúi đầu nhận lỗi, răn bảo đôi ba câu rồi cũng thôi, chứ không đến mức phải buông lời nặng nề như với Từ Tổ Chiêu hôm nay.

Thật ra, Lâu Nguyệt Dao càng mong Hoàng thái phi không đếm xỉa tới Từ Tố Chiêu hơn. Cứ để nàng ta đắm chìm trong mộng tưởng tiên nga cung quế là tốt nhất. Một khi Từ Tố Chiêu thức tỉnh, không khéo toàn hậu cung lại phải liên hợp để đấu với nàng ta mất! (2)

Nhưng mà, Từ Tố Chiêu đã đụng chạm gì Trinh phi rồi mà vị nương nương chủ cung Gia Tường phải mượn thời cơ kháy đểu nàng ta thế này?

Từ ngự thị quỳ mọp trên sàn điện chính cung Vĩnh Ninh, cảm nhận nỗi nhục nhã chưa từng có. (2)

- Thôi. Các ngươi đứng lên cả đi.

Hoàng thái phi nghĩ đến phủ đệ họ Từ hiển hách lừng lẫy. Dòng họ quyền quý đè đầu cưỡi cổ bao nhiêu thế gia truyền đời của nước Thân. Dòng dõi đã sinh ra biết bao thế hệ quan thần khôn khéo lõi đời như Từ thái phó, tướng quân Định Viễn - Lương quốc công,... Tại sao danh môn bậc ấy mà lại nuôi dạy nên đứa con gái không biết cầu tiến nhường này?

Hoàng thái phi vừa tiếc rẻ bậc cửa phủ đệ họ Từ danh giá, vừa thấy may mắn thay vì ít ra cô cháu gái Trinh phi của mình vẫn còn biết tranh giành hào quang cho dòng tộc.

- Âu cũng do hậu cung không có bậc quốc mẫu chính vị trung cung.

Hoàng thái phi thở dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.