Cái đêm Lâu Nguyệt Dao thị tẩm là một đêm gần giữa tháng. Trăng chưa tròn hẳn, song ánh sáng vằng vặc phủ chiếu nhân gian thì không kém cạnh là bao so với đêm trăng tròn.
Liễu Thanh Thanh đứng dưới mái hiên Minh Nguyệt các, bần thần nhìn ánh nến mờ mờ hắt lên song cửa Phủng Nguyệt các. Mãi đến khi ánh nến ấy tắt hẳn, nàng vẫn cứ đứng yên như trời trồng, mặc gió lạnh, mặc tuyết rơi.
Cung tỳ Xuân Nữ ôm chiếc áo lông tiến lại gần, định bụng khuyên nhủ nương nương nhà mình đi nghỉ ngơi sớm, đặng ngày mai còn tới cung Vĩnh Ninh vấn an Hoàng thái phi như thường lệ.
- Nương nương!
- Đừng đến đây! Ngươi cứ mặc ta! - Liễu Thanh Thanh gắt gỏng.
Cơn ganh ghét bị đè nén đã lâu bỗng trồi lên, biến thành liều thuốc độc lan khắp cơ thể nàng. Dẫu biết là không nên, dẫu biết là Dao muội đã phải chờ đợi cơ hội này rất lâu rất lâu, Liễu Thanh Thanh vẫn ganh tị không cách nào kìm nén nổi.
Nàng há miệng thở dốc. Làn khói hơi nong nóng bốc lên rồi tan tành giữa thinh không. Cứ theo từng nhịp thở của nàng, khói hơi lại bốc lên, lại tan tành như chính cõi lòng đã vỡ nát vô số lần của nàng vậy. Dòng lệ châu rỉ rả nơi khóe mắt dáng hạnh nhân, trượt qua gò má đào, lặn sâu vào trong lớp áo trung y màu xanh lá liễu.
Một bàn tay bỗng đặt lên vai khiến Liễu Thanh Thanh giật thót. Năm tháng vào cung trôi dần, nàng học được cách kéo ống tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-quy-phi/3724818/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.