Chương trước
Chương sau
- Chính thế đấy ạ! Tuy là trước đó chúng thần thiếp chỉ mới quen biết nhau nhờ kì tuyển tú. Nhưng trải qua tháng ngày chung đụng, dần dà ba tỷ muội cũng quý mến nhau.

Lâu Nguyệt Dao bật cười, đánh mắt sang hai tỷ muội Tôn Mộng và Liễu Thanh Thanh. Bắt được ám hiệu của Dao muội, Liễu Thanh Thanh nhanh nhảu tán thành:

- Nhờ bệ hạ nhắc thần thiếp mới nhớ. Chắc hôm nào đẹp trời thần thiếp phải tới hai cung Thiều Hoa, Gia Tường để bái tạ hai vị nương nương đã khéo thu xếp cho thần thiếp được ở chung hai tỷ muội dễ mến đây mới được.

Hoàng đế nhắc Liễu Thanh Thanh mới nhớ. Còn Lâu Nguyệt Dao phải nhờ Liễu Thanh Thanh nhắc mới nhớ ra dạo này nàng đã quên lui tới, thăm hỏi vị nữ quan* đã giúp mình bóng gió trước mặt hai phi Đoan, Trinh. Có lẽ xử lý xong chuyện này, nàng phải đích thân đi một chuyến mới được.

Tôn Mộng không nói lời nào. Nhưng từ cái cách nàng nhìn hai muội muội với ánh mắt dịu dàng, môi hé nở nụ cười trầm tĩnh, Hoàng đế biết tình cảm của Tôn quý nhân dành cho Lâu mỹ nhân và Liễu tuyển thị chẳng kém cạnh bọn họ chút nào.

Thân Long Chương vui mừng khi thấy hậu cung của mình được yên ấm. Song, ngài vẫn nỡ lòng gạt phăng bầu không khí ấy đi.

- Hai nàng có biết trẫm cho vời hai nàng đây vì việc gì không?

Tôn Mộng, Liễu Thanh Thanh nhìn nhau, rồi một mực phủ nhận.

- Tâu, không ạ.

Hoàng đế ngoắc tay ý bảo Lã Xuân Ẩn đứng ra bẩm rõ đầu đuôi câu chuyện.

Thì ra, sau khi cung tỳ Xuân Hường của Liễu Thanh Thanh bị đuổi về nội phủ, cô ta phẫn uất quá bèn treo cổ tự vẫn. Vào cái đêm Xuân Hường treo cổ, cung tỳ ở chung phòng với Xuân Hường phải đi trực gác. Trời tảng sáng, cô ta đổi ca với đồng bạn, trở về mới phát hiện ra cái xác treo lủng lẳng trên xà nhà.

Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu nội dung bức thư mà Xuân Hường để lại không liên quan tới cung Phồn Dương. Trong thư, cô ta phẫn uất khai chỉ vì mình vô ý làm đứt chuỗi tràng hạt khi quét dọn tẩm phòng của Minh Nguyệt các mà bị nhốt vào phòng kho, đánh đập cho thương tích đầy mình.

Xuân Hường lên án cả ba nàng phi tần đang ngụ ở cung Phồn Dương cùng một giuộc với nhau. Bọn họ sai cung nữ lạm dụng tư hình với cô ta. Phàm là những hình phạt không gây tổn hại đến dung mạo đại loại như nhỏ sáp nến lên da thịt, châm kim lên đầu ngón tay, nhấn nước,... cô ta đều phải chịu đựng. Xuân Hường bị đuổi về nội phủ trong ánh mắt khinh khi và sự hiếp đáp của chúng bạn cung tỳ. Cô ta không chịu nổi nữa nên thắt cổ tự vẫn.

Vốn dĩ, trong cung ngày nào cũng có người chết vì đủ mọi nguyên nhân. Chuyện Xuân Hường tự vẫn vốn không dậy nổi sóng gió. Ban đầu, Đoan phi, Trinh phi hay tin, cũng không coi là nghiêm trọng.



Nhưng nếu nội dung trong bức thư có phần nào đó nói trúng sự thật, tỷ như lạm dụng tư hình, vậy thì ngay lập tức, cung Phồn Dương sẽ bị khép vào tội khinh nhờn cung quy.

- Các đời tiên tổ của trẫm cho lập phòng Thẩm Hình, trao quyền để ty Cung chính coi sóc, chính vì muốn tra khảo cung nhân một cách minh bạch nhất, tránh phi tần tự tiện lạm dụng tư hình, gây ra nhiều oan trái. Nay lại xảy ra chuyện này. Trẫm cho các nàng một cơ hội biện giải. Nghĩ kĩ rồi hẵng nói.

Thân Long Chương đưa mắt liếc qua ba phi tần đã sụp lạy dưới chân ngài ngay tức thì sau khi ngài dứt lời. Nàng Lâu mỹ nhân đêm qua còn dịu dàng quấn quýt bên vua, vừa nghe Lã Xuân Ẩn kể đến đoạn lạm dụng tư hình đã tái mét mặt mày, thần tình nặng nề. Tôn quý nhân, Liễu tuyển thị cũng không ngoại lệ, vừa hãi hùng, vừa ngơ ngác giống như không hiểu vì sao tự dưng mình lại dính dáng đến cái chuyện tày đình này.

Hoàng đế không bận tâm đến cái chết của một cung tỳ cỏn con. Điều ngài để ý là liệu đám phi tần của ngài có ỷ vào thánh sủng mà dám coi khinh cung quy, báng bổ lời dạy dỗ của các bậc tiên tổ hay không? Đừng tưởng Thân Long Chương không soi ra được chút ít căng thẳng mà Lâu mỹ nhân đã vội giấu nhẹm đi, ngay khi hầu ngài cởi áo choàng lông.

Lâu Nguyệt Dao hiểu Hoàng đế không cho triệu tập toàn bộ phi tần tới chứng kiến, tức là ngài muốn xử lý vụ này trong âm thầm. Nghĩ theo chiều lạc quan hơn, Nguyên Hựu bệ hạ của nàng thèm vào quan tâm Xuân Hường là ai, ngài chỉ quan I tâm tới phép tắc cung đình mà thôi.

Nghĩ thế, Lâu Nguyệt Dao bèn lết đầu gối đến trước mặt Thân Long Chương, khẩn khoản trong lo sợ

- Chúng thần thiếp muốn tâu với bệ hạ chuyện này.

- Nói đi.

Lâu mỹ nhân quay đầu ra hiệu cho Liễu tuyển thị.

Liễu Thanh Thanh ra nghênh chiến liền tức thì:

- Tâu, Xuân Hường nói đúng một phần. Quả thật nguyên do thần thiếp đuổi cô ta về nội phủ bắt nguồn từ việc Xuân Hường làm đứt chuỗi tràng hạt. Nó là chuỗi tràng hạt được sư thầy của chùa Trường Ninh trì chú bình an do Dao muội tặng cho thần thiếp thuở mới tiến cung.

Nói đến đây, nàng rơm rớm nước mắt.

- Tâu bệ hạ, thần thiếp tín Phật. Khi còn là khuê nữ*, thần thiếp cũng thường xuyên theo song thân tới chùa miếu dâng hương, cúng dường. Nhận được hoàng mệnh tiến cung, mẫu thân xin cho thần thiếp một chuỗi tràng hạt cầu an. Thần thiếp đi đường xa, nhớ nhà quá nên thường xuyên lấy ra xem, chẳng biết đã đánh rơi mất khi nào. Thần thiếp buồn mất mấy ngày, sau khi vào đại nội may nhờ được Dao muội tặng cho một chiếc giống y hệt mới nguôi ngoai đi ít nhiều. Mà quả đúng là từ khi thần thiếp mang chuỗi vòng của Dao muội bên mình, thần thiếp ngủ ngon giấc hơn, mọi sự đều hanh thông*. Thần thiếp coi nó chẳng khác nào chiếc vòng tràng hạt của mẫu thân trao cho vậy.



Liễu Thanh Thanh nhớ nhà; nhớ mẫu thân, phụ thân; nhớ các huynh đệ tỷ muội; nhớ các cháu nhỏ khôn cùng. Nàng chuyển hóa niềm mong nhớ vào từng câu từ, mỗi chữ kể ra là một giọt lệ rơi xuống. Bất giác, Liễu Thanh Thanh khóc nấc lên như một đứa trẻ.

Tôn Mộng không có nhà. Nàng lớn lên nhờ áo cơm của trăm họ. Quả thật nàng cũng nhung nhớ những thân bằng cố hữu ở quê nhà da diết, song, nàng càng tỉnh táo hơn. Tôn Mộng quỳ bò đến bên Liễu Thanh Thanh, lấy chiếc khăn tay ra thấm nước mắt cho Liễu Thanh Thanh, đoạn khuyên giải: (D)

- Kìa Thanh muội, bệ hạ đang hỏi chuyện. Muội có buồn thì khoan hẵng giãi bày. Đợi khi khác chúng ta cùng trút bầu tâm sự. Chớ để thất nghi trước ngự tiền.

Liễu Thanh Thanh ngậm ngùi ưng thuận. Nàng lau mặt mình thật mạnh như muốn rũ bỏ tất thảy nỗi khổ tâm mình đang đè nén. Liễu Thanh Thanh ngước mặt nhìn đấng cửu ngũ chí tôn đang chau mày, khẩn khoản.

- Nhớ lại cái ngày mà Lâm quý nhân rơi xuống nước, sáng hôm ấy trước khi ra ngoài, thần thiếp tìm mãi mà không thấy chuỗi tràng hạt đâu cả. Vậy mà lúc từ vườn ngự uyển về, Xuân Hường báo với thần thiếp là đã tìm thấy chuỗi vòng rồi. Nhưng rõ ràng thần thiếp đi vội, nào đã kịp bảo cung nhân tìm đồ cho mình bao giờ. Thần thiếp sinh nghi, mới bảo đứa cung tỳ Xuân Nữ trông coi kĩ vật dụng trong nội tẩm. Tâu bệ hạ, chính ả Xuân Hường kia đã lấy cắp. Lúc thần thiếp bắt tận tay day tận mặt, cô ta còn đang lén lút mở chiếc túi thơm của thần thiếp ra bỏ thêm hương liệu hoa nhài vào. Thấy động, cô ta hoảng quá mới làm rơi chuỗi tràng hạt giấu trong ống tay áo, làm hạt phật châu bắn tung tóe trên đất.

Thần sắc Tôn Mộng phức tạp. Nàng e dè bẩm báo:

- Tâu, trùng hợp ngay ngày hôm sau chúng thần thiếp tới cung Vĩnh Ninh vấn an Hoàng thái phi. Mà khi tuyển tú, các nữ quan bên lục cục* phái tới dạy tú nữ cung quy có nhắc với chúng thần thiếp rằng đi lại trong cung đình thì phải hỏi thăm kĩ loại hương liệu, thức ăn mà chủ nhân các cung không dùng được. Chúng thần thiếp sinh nghi, mới đi hỏi thăm thị nữ Tô Thiến của cung Vĩnh Ninh, được Tô Thiến cho biết Hoàng thái phi nương nương không ngửi được hương hoa nhài.

- Thần thiếp suy ngẫm rồi xâu chuỗi lại mọi việc mới phát hiện có lẽ có người muốn nhắm vào thần thiếp. Trùng hợp là cái hôm đi dạo vườn ngự uyển, thần thiếp mặc áo váy cùng màu với Lâm quý nhân. Lâm quý nhân bị thần thiếp liên lụy. Thần thiếp có lỗi với tỷ ấy, thật sự không còn cách nào đối mặt với tỷ ấy nữa. - Liễu Thanh Thanh tiếp lời. Càng nói, nàng càng tỏ ra căm phẫn. (2)

Hai tỷ muội Tôn, Liễu đã hát xướng gần xong vở kịch. Đã đến lúc Lâu Nguyệt Dao phải lên hạ màn.

Chú thích:

* Nữ quan: hay cung quan (chú giải đầy đủ ở chương 20 - Dậy sớm tiễn quân vương)

* khuê nữ: con gái chưa lấy chồng (theo từ điển Nguyễn Quốc Hùng)

* hanh thông: việc đều trôi chảy (theo Wiktionary tiếng Việt)

* lục cục: gồm sáu cục Thượng cung, Thượng nghi, Thượng phục, Thượng thực, Thượng tẩm, Thượng công. Phỏng theo chế độ Lục cục nhất ty thời Đường. Trong truyện, nhất ty chỉ ty Cung chính, là cơ quan giám sát hoạt động của sáu cục còn lại. Đứng đầu ty Cung chính là chức quan Cung chính do một thái giám đảm nhiệm. (Chức này Mèo thêm vào để phục vụ mạch truyện, thực tế các triều đại có hay không thì Mèo chưa khảo cứu được.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.