Tiết Tịnh Kỳ quên mất bản thân đã mơ thấy Thích Mặc Thanh bao nhiêu lần. Bất cứ khi nào đi vào giấc mơ vào đêm, hình ảnh phản chiếu rõ ràng nhất trong đầu là khuôn mặt vô cảm, thậm chí là lạnh lùng của chàng. Cô không thể quên, cô chỉ có thể nhớ, bất cứ khi nào cô muốn đến gần chàng, sắp được nằm trong vòng tay của chàng, thì sẽ luôn có một bàn tay hất mạnh họ ra không cho họ đến gần nhau. "Đừng đi..." Tiết Tịnh Kỳ quay người lại, và Thích Mặc Thanh đã biến mất không còn tăm hơi. “Có chuyện gì vậy?” Thích Mặc Thanh không hề nghe thấy mấy lời lảm nhảm trong giấc mơ của cô, vô thức xích lại gần. Mồ hôi túa ra đầy trên trán Tiết Tịnh Kỳ, thân ở trong bóng tối, giống như đang từ từ nhấn chìm cô vào nơi vô tận vừa lạnh lẽo vừa xa lạ của địa ngục. Cô ôm vai, ôm chặt lấy mình, trốn vào một góc nhỏ. "Cứu tôi... đừng mà..." Trái tim Thích Mặc Thanh đột nhiên thắt lại, cô đã mơ thấy gì, đã gặp phải điều gì trong giấc mơ của mình? Tại sao cô lại đổ mồ hôi nhiều như vậy? Rốt cuộc cô muốn ai cứu mình? Chàng vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, trên đó ướt đẫm mồ hôi lạnh, chàng đau khổ nhíu mày: "Tịnh Kỳ, đừng sợ, ta ở đây, không ai dám thương tổn nàng đâu." Giọng nói của chàng dường như có ma lực, cảm xúc của cô dần dần ổn định, và đôi mày cau có từ từ giãn ra, giống như lại chìm vào giấc ngủ sâu. Thích Mặc Thanh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng qua rồi. Cập nhật sớm nhất tại. Sau đó chàng vắt khăn nóng lau mồ hôi trên trán cho cô, khi bàn tay chàng sờ vào trán cô, lông mày cô hơi cau lại, muốn vươn tay gạt đi vật lạ đang vương trên trán hơi khó chịu. “Đừng nhúc nhích.” Thích Mặc Thanh chậm rãi đặt tay xuống giường, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy, dường như chỉ khi nhìn thấy cô, chàng mới thể hiện ra mặt tốt nhất của mình. “Rốt cuộc nàng đã mơ thấy gì?” Thích Mặc Thanh trầm giọng hỏi. Một lúc lâu, cô cũng không nói, như thể đang ngủ. Nhìn vẻ mặt ôn hòa của cô, Thích Mặc Thanh chỉ biết qua nhiều năm như vậy bản thân chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như bây giờ. Chỉ cần có cô ở bên cạnh, chàng như có cả thế giới. Chậm rãi đắp chăn cho cô, Thích Mặc Thanh không kìm được cảm xúc trong lòng, từ từ cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô. Sau đó chàng rời khỏi phòng, băng tuyết bên ngoài như muốn làm lạnh đi đôi chút trái tim đang ấm áp của chàng, nhưng nó không thể ngăn chàng muốn có được trái tim của Tiết Tịnh Kỳ. Chàng rõ ràng hiểu rõ, rốt cuộc phải làm thế nào để đưa cô trở về? “Hàn Nguyệt.” Thích Mặc Thanh cao lớn đứng ở bên ngoài, trầm giọng nói. Một lúc sau, bóng dáng Hàn Nguyệt từ bên cạnh bước tới. “Vương gia có gì căn dặn nô tỳ ạ?” Hàn Nguyệt thì thầm. “Gần đây nàng ấy ngủ không được tốt, ngươi nên chú ý nhiều hơn.” Thích Mặc Thanh dường như không có gì quan trọng để nói, nói xong câu này chàng quay người rời đi. Hàn Nguyệt thầm ghi nhớ những gì vương gia nói, và rất lâu sau đó, nàng ta phát hiện ra rằng vương gia bình thường lạnh lùng và kiêu ngạo lại có lúc nảy sinh loại tình cảm như thế với Tiết Tịnh Kỳ! Âm thanh bên ngoài từng chút một biến mất, chỉ còn lại có tiếng gió tuyết khẽ thổi. Tiết Tịnh Kỳ quay ngang quay dọc một lúc lâu, lặp đi lặp lại cảnh tượng vừa nãy trong đầu. Động tác cẩn thận và nhẹ nhàng của chàng khi xoa dịu những giấc mơ không yên cho cô, và cuối cùng đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ. Cô đã tỉnh ngủ kể từ khi chàng đắp khăn nóng cho mình, và cô không mở mắt vì không muốn phá vỡ sự yên bình hiếm có và hành động đối xử dịu dàng với mình của chàng ấy mà thôi. Sự dịu dàng này có thể tồn tại được bao lâu đây? Chàng ấy biết thân phận mình, hay chàng vẫn đối xử với mình như trước, chưa bao giờ thay đổi. Tiết Tịnh Kỳ cuộn tròn cơ thể lại, ôm lấy đầu gối của mình, co ro trong góc giường, và không ngừng hồi tưởng về cuộc sống của hai người từ lúc mới quen biết cho đến nay. Cho dù là cố nhân tình thâm, nhưng giờ phút này, cô không thể nói yêu là yêu được. Cô còn nhiều việc quan trọng hơn phải hoàn thành, chuyện này chỉ có Ôn vương mới có thể giúp cô, vì vậy cô phải kết hôn với Ôn vương trước đã. Sự việc của Doãn Hoàng hậu xảy ra đột ngột, khiến cô chỉ có một thời gian ngắn để thống nhất kế hoạch, sau khi gả vào phủ của Ôn vương, làm thế nào để buộc Doãn Tiêu La kể lại những gì đã xảy ra năm đó. Điều này phải được cân nhắc kỹ lưỡng, cô tin rằng Thích Mặc Thanh nhất định sẽ hiểu cho cô. Sáng sớm ngày hôm sau, trong cung lại réo rắt tiếng khóc lóc, từng cung nữ thái giám kêu oan, nhưng chiếc roi dài giáng xuống lưng không thương tiếc, báo tin đày ải không thể cứu vãn. “Câm miệng, trong cung không được khóc.” Một tên đang phụ trách hành hình với một cung nữ tức giận nói. Những cung nữ sợ bị đánh không hé ra một lời, nhẹ nhàng nức nở, nàng ta chậm rãi lê kiềng nặng trĩu ra khỏi cung điện. Doãn Hoàng hậu đang chép kinh Phật trong lãnh cung, nghe thấy những tiếng này, vội đặt bút lông trên tay xuống, chạy vào sân, lắng nghe. “Ngươi nghe đi, đây là tiếng gì vậy?” trên người Doãn Hoàng hậu giờ đây đang khoác một bộ quần áo màu trắng, bà không còn quyền thế như trước nữa, khuôn mặt lại không được chăm sóc tốt, trông hơi già nua. Cung nữ bên cạnh cẩn thận lắng nghe một hồi, mới nói: "Hồi bẩm Hoàng hậu, hình như đây là tiếng kêu khóc của thái giám và cung nữ." “Khóc ư?” Doãn Hoàng hậu lẩm bẩm, hai tay nắm chặt trong tay áo, nhưng vẫn thấy lạnh. "Trong cung xảy ra chuyện gì? Sao lại khóc nhiều như vậy? Đi ra ngoài xem thử đi." Doãn Hoàng hậu chỉ vào cửa vội vàng nói. Tuy nhiên, cung nữ đứng phía sau lắc đầu xấu hổ nói: "Hoàng hậu, đây là lãnh cung. Không có ý chỉ của hoàng thượng, người không thể tùy ý ra ngoài." Nào ngờ, vừa hạ giọng, Doãn Hoàng hậu gắt gao chửi bới: "Đồ rác rưởi, ngu ngốc! Bản cung còn là Hoàng hậu, ngay cả tư cách đi ra ngoài xem thử chuyện gì đang xảy ra cũng không có sao? Ngươi không đi đúng không? Vậy bản cung sẽ tự đi." Cung nữ biết rất rõ tính khí của Doãn Hoàng hậu nên đã chặn cổng kiên quyết không cho bà ra ngoài. “Hoàng hậu nương nương, vì sự an toàn của người, người vẫn nên ở trong này đi ạ, nếu bị phát hiện, nhất định sẽ truyền đến tai của hoàng thượng, sau đó Hoàng hậu sẽ bị trừng phạt.” Cung nữ chặn chặt cửa lại, cố gắng hết sức để thuyết phục bà ta. Nghe cung nữ nói xong, Doãn Hoàng hậu ngây người lui về phía sau hai bước, vẻ mặt trắng bệt nhìn cánh cửa trước mặt, bây giờ bà không thể ra khỏi cánh cửa này, đúng không? "Ta chịu phạt còn chưa đủ nhiều sao? Ta đường đường là Hoàng hậu của nước Thích Diệp, nhưng lại bị nhốt trong cung điện lạnh lẽo để tự tay chép kinh Phật, ngay cả cổng cung điện cũng không thể bước qua, như thể bị cách ly với thế giới." Ta còn sợ cái gì đây chứ?” Doãn Hoàng hậu lảo đảo lui về phía sau hai bước, giễu cợt nói. Nhìn thấy bà ta suy sụp như vậy, cung nữ hơi khó chịu nói: "Hoàng hậu nương nương đừng nói thế. Tuy rằng Hoàng thượng đưa người vào lãnh cung, nhưng nhất định có ngày sẽ cho người ra khỏi đây. Người là chủ của lục cung, là mẫu nghi thiên hạ, sao có thể thiếu người được? " Cung nữ miệng lưỡi khéo léo, ngọt ngào khiến Doãn Hoàng hậu nghe mà sững sờ, mọi chuyện không vui đều tan biến. Đúng vậy, bà là Hoàng hậu của nước Thích Diệp, chủ của lục cung, là mẫu nghi thiên hạ, ai dám làm gì bà đây chứ? “Lời này ngươi nói sai rồi.” Đột nhiên, một giọng nữ trong trẻo từ ngoài cửa truyền đến. Cả Doãn Hoàng hậu và cung nữ đều sửng sốt, đây là lãnh cung, sao lại có người đến đây? Sau khi lắng nghe cẩn thận, họ nhận ra rằng âm thanh đang phát ra từ ngoài cửa. Sau đó, có tiếng đẩy cửa, bóng dáng Tiết Tịnh Kỳ chậm rãi từng bước đi vào. Bước chân trên tuyết vững chãi, Doãn Hoàng hậu ngẩn người nhìn nàng, Tiết Tịnh Kỳ, một công chúa nước địch sao có thể bước vào lãnh cung? "Ngươi, công chúa Hòa Sắt, sao ngươi lại đến đây? Ai cho phép ngươi đến? Mau ra khỏi cung." Doãn Hoàng hậu mất kiểm soát, tức giận chỉ tay ra cửa. Tuy nhiên, cánh cửa từ từ đóng lại và chỉ còn lại bốn người trong sân. Tiết Tịnh Kỳ cầm trong tay cái lò sưởi nhỏ, cười nhạt nói: "Hoàng hậu nương nương bị đưa vào lãnh cung, các phi tần đều không được vào thăm. Ta chỉ nghĩ là người làm Hoàng hậu đã lâu, đột nhiên phải đến lãnh cung lạnh lẽo này, chắc sẽ không kịp thích ứng, thế nên ta tới để bầu bạn cùng người mà thôi." Đến bầu bạn sao? Doãn Hoàng hậu đột nhiên ngẩng đầu nhếch mép, bông tuyết từ trên trời rơi xuống lông mi khiến bà run lên vì lạnh. Thật là một trò đùa vô lý, người khác có thể không biết mục đích cô tới lần này, nhưng trong lòng Hoàng hậu đều biết rõ. Đây là cái gọi là báo ứng! “Công chúa Hòa Sắt, ngươi là người thông minh, có gì thì cứ nói thẳng đi, không cần phải chế nhạo ta một cách lòng vòng vậy đâu, trong lãnh cung này, trái tim ta cũng lạnh lẽo theo, không gì có thể khiến ta kích động được hơn nữa đâu.” Doãn Hoàng hậu cố gắng trấn an lòng mình. Bà ở trong hậu cung nhiều năm như vậy, chẳng sợ không đối phó được với một đứa nhỏ non nớt. Tiết Tịnh Kỳ nói: "Ta quên mất Hoàng hậu nương nương tâm lý rất mạnh mẽ, làm sao có thể để tâm đến sự khác biệt giữa cung Hoàng hậu và lãnh cung được chứ. Chỉ cần người còn, Hoàng hậu nương nương cảm thấy có một ngày người sẽ trở lại, đúng không.” Bị nhìn thấu tâm tư, Doãn Hoàng hậu không hề cảm thấy xấu hổ, đây chính là những gì bà ta nghĩ trong lòng. "Vậy thì sao, chỉ cần ta còn, ta sẽ giẫm nát tất cả các ngươi dưới chân. Hôm nay ngươi hại ta như thế nào? Ngày mai, ta sẽ trả lại gấp đôi." Doãn Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiết Tịnh Kỳ, mắt cay xè. Nói đến việc trở lại, ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, mang theo nét giễu cợt tàn nhẫn. "Xem ra Hoàng hậu nương nương rất tự tin vào chính mình, đáng tiếc, tất cả mọi chuyện sau này chỉ có thể dựa vào chính người rồi. Chắc sư phụ của người không giúp được gì cho người nữa đâu”. Từng câu từng chữ của Tiết Tịnh Kỳ rơi xuống tai của Doãn Hoàng hậu. Mỗi một câu nói đều khiến đồng tử của bà ta giãn ra, sắc mặt trở nên tái nhợt, và bà ta loạng choạng lùi lại vài bước, như thể đã bị kích thích rất nhiều. Cung nữ đứng phía sau muốn giúp đỡ, nhưng bà ta đã vội vàng đẩy nàng ra. "Ngươi, ngươi có ý gì? Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, ngươi đi đi, ở đây không hoan nghênh ngươi, ngươi đi, đi đi!" Doãn Hoàng hậu rống lên đau lòng, bà định bước vào với khung cửa bên cạnh. Tuy nhiên, làm sao Tiết Tịnh Kỳ có thể để bà đi đơn giản như vậy? Mục đích của việc cô đến đây ngày hôm nay là buộc bà phải đích thân nói cho cô biết lý do tại sao bà lại làm hại Minh Khê. "Hai mươi tám năm trước, ở Ngũ Hành Sơn, bà đã bái Lâm Tùng làm sư phụ. Bà đã học lễ nghi và kỹ thuật tự vệ, hơn nữa còn học ít võ công từ hắn. Hai năm sau, những đệ tử khác của hắn vì đã học xong nên xuống núi, còn bà tiếp tục ở lại Ngũ Hành Sơn để cùng hắn học, không biết hai năm qua hai người đơn độc ở cùng nhau đã xảy ra chuyện gì? Ta nghĩ rằng vì ông ta sẵn sàng theo bà vào cung, lên mọi kế hoạch để giúp bà, tất nhiên giữa hai người không chỉ có quan hệ sư đồ đơn giản như vậy." Lời nói của Tiết Tịnh Kỳ từng từ từng chữ đâm sâu vào trái tim của Doãn Hoàng hậu, cô không nói sai, chuyện này quả thực đã xảy ra. Doãn Hoàng hậu đột ngột nhắm mắt lại, không muốn nghe thêm nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]