Đối với bà ta, những gì xảy ra năm đó là một kiểu tra tấn đau đớn dày vò tận tim can.
Đây là bí mật mà bà ta luôn chôn chặt trong lòng, muốn đem bí mật này cùng xuống mồ.
Nhưng mà, hôm nay lại bảo Tiết Tịnh Kỳ nói ra giữa thanh thiên bạch nhật, tiết lộ bí mật của bà ta ở đây.
Trái tim của Doãn Hoàng hậu khó chịu như bị vô số bàn tay giữ chặt lấy.
"Im miệng, chuyện của ta không cần ngươi nói. Cho dù vì sao ngươi biết chuyện, thì sau này đừng nói điều này trước mặt ta." Doãn Hoàng hậu nắm chặt y phục của mình, khi nói chuyện chiếc cằm run rẩy theo.
Tiết Tịnh Kỳ tiến lại gần một bước, hung hăng nói: "Hắn ta vì ngươi mà làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ vì bà mà nhận hết mọi thứ tội lỗi vào người, hôm nay là ngày hắn ta bị xử trạm, chắc bà không biết đâu nhỉ?”
Xử trảm? Doãn Hoàng hậu lùi lại một bước, phía sau có một cái bậc thềm, nhất thời không thấy thì ngã xuống đất.
"Không thể được, hắn đã hứa với ta sẽ không chết dễ dàng như vậy, ta không tin... Hoàng thượng, tại sao người lại tàn nhẫn như vậy?
Những người đó hoàn toàn không yêu người, ta mới là người yêu người nhất, tại sao lại tước đoạt hết mọi thứ của ta? Tại sao? Tại sao? Doãn Hoàng hậu nhìn lên trời và hét lên, nước mắt lăn dài từ khóe mắt.
Tiếng gào khóc gần như tuyệt vọng, trên bờ vực suy sụp, lý trí của bà ta chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái là nó sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-nhat-tieu-khuynh-thanh/1714499/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.