Ba ngày sau, Thận Hành Ti tra khảo Lâm Tùng, cuối cùng cũng đã có kết quả. Mấy ngày ở nơi đó, dù không chết cũng sống dở chết dở.
Lâm Tùng cũng coi như một người đàn ông trượng nghĩa, không hé răng nửa lời. Đến cuối cùng, quan thẩm vấn chính nói với hắn ta, toàn bộ sách trong phủ của hắn ta đã được tìm thấy. Doãn Hoàng hậu cũng đã bị nhốt vào Lãnh cung, lúc đó hắn ta mới mở lời.
Chỉ là khi ký tên, chấp thuận, một mình hắn gánh toàn bộ tội trạng và không liên quan chút nào đến Doãn Hoàng hậu.
Gia Thành Đế nhìn qua lời khai mà quan thẩm vấn chính nộp lên. Khi nhìn đến phần cuối, sắc mặt của ông ta càng trở nên khó coi. Ông ta đập mạnh lời khai xuống bàn, ôm ngực không biết phải nói gì.
“Hắn ta, hắn ta chỉ là một tên thái giám hèn mọn, mà lại có thể nói nhiều chuyện bên tai Hoàng hậu như vậy. Một mình hắn có thể làm được nhiều chuyện như vậy cho Hoàng hậu ư? Ngươi nói xem, chuyện này có thể xảy ra không?” Gia Thành Đế nhìn vị quan phía dưới, hỏi.
Vị quan đó cúi đầu, khom lưng, nói: “Hoàng Thượng, vi thần cho rằng, người này vừa xảo trá lại vừa độc ác, hơn nữa hơn hai mươi mấy năm sống trong cung không ai phát hiện ra thân phận thật sự của hắn. Như vậy xem ra, hắn quả thật có thể một mình làm được hết mọi việc.”
“Đúng vậy. Người này trà trộn trong cung nhưng lại không một chút phòng bị. Khiến hắn thân tàn ma dại cũng không thấy đáng thương!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-nhat-tieu-khuynh-thanh/1714497/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.