Chương trước
Chương sau
Tắm xong, ta lập tức cùng Bạch Nguyệt Diệu, Hắc Mạc Dực đi tới chỗ quân lính tụ tập trong doanh trại, Bạch Nguyệt Diệu vừa bước vào đã cởi áo choàng của mình ra.

“Quan quân kỷ, ta hỏi ngươi, nếu binh lính không xin phép trước, tự tiện rời trại lính sẽ bị trừng trị thế nào?” Bạch Nguyệt Diệu vừa nói xong, tất cả mọi người đều hiểu ý hắn.

“Nhị hoàng tử...” Toàn bộ quân lính đã quỳ gối trên đất, mà quan quân kỉ cũng rất ấp úng.

“Nói!” Bạch Nguyệt Diệu ra lệnh.

Vị quan kia nhanh chóng quỳ gối trên đất: “Nhị hoàng tử, nếu tự tiện rời khỏi đoàn sẽ phải chịu 30 gậy!”

“Được!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lập tức rút gậy ra: “Ta là Thống soái, tự tiện rời khỏi đơn vị, nên phải chịu phạt gấp đôi, tiền phong cánh tả, ngươi tự mình thi hành đi!”

Rốt cuộc ta không biết nên đánh giá Bạch Nguyệt Diệu thế nào cho đúng đây, tuy hắn phóng đãng nhiều chuyện nhưng vô cùng cẩn thận tỉ mỉ trong chuyện chính sự, hắn làm vậy là muốn một điều, vương tử phạm pháp cũng phải chịu tội như dân thường.

Mà ta cũng cảm nhận được một điều là binh lính không ai nhẫn tâm ra tay với Bạch Nguyệt Diệu, không nhẫn tâm nhìn Bạch Nguyệt Diệu bị đánh.

Thật ra chuyện này tốt xấu thế nào cũng nên làm, nếu để kẻ nào lợi dụng thì sau này Bạch Nguyệt Diệu sẽ gặp nhiều phiền toái đây.

Nhìn vẻ mặt do dự của mọi người, xem ra lần này ta đành phải làm người xấu rồi.

Ta nhặt một cái gậy lên, tiến đến chỗ Bạch Nguyệt Diệu đánh vào mông hắn. Tất cả mọi người xung quanh đều nín thở tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc.

Bạch Nguyệt Diệu không hề kêu la một tiếng! Mà thực ra hắn cũng không đến mức phải kêu, mặc dù trông ta có vẻ dùng hết sức, nhưng là ‘giơ cao đánh khẽ’, chạm vào người hắn chỉ thật nhẹ, dù không phải do hắn yếu ớt gì, chẳng qua ta không đành lòng đánh hắn mà thôi!

Liên tiếp sau 58 quân côn, tất cả đều là giơ cao đánh khẽ, mặc dù nhìn thì có vẻ như Bạch Nguyệt Diệu bị đánh rất thảm, vẻ mặt hắn còn tỏ ra đau đớn, nhưng thực ra là không đau đớn gì cả, thiệt là, Bạch Nguyệt Diệu diễn còn đạt hơn cả ta!

Bất quá tới đòn cuối cùng, ta lại không như trước mà dồn sức đánh thật mạnh, lập tức nghe thấy Bạch Nguyệt Diệu kêu lên một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía ta, ta cũng nở một nụ cười xấu xa với hắn.

“Nhị hoàng tử!” Mọi người quan tâm vây quanh hỏi han Bạch Nguyệt Diệu.

Vì để tránh làm lộ, ta cũng tỏ vẻ đau khổ không kém: “Mau, mau đưa thuốc giảm đau cho Nhị hoàng tử, Hắc tướng quân, nhanh chóng đưa nhị hoàng tử về nghỉ ngơi đi!” Nghe ta nói vậy, Hắc Mạc Dực vội đưa Bạch Nguyệt Diệu về phòng, ta cũng cầm thuốc giảm đau đi theo vào.

Ta đi vào, Bạch Nguyệt Diệu tiêu sái nằm trên giường: “ Lam giám quân vừa rồi xuống tay thật không chút niệm tình đó!” Bạch Nguyệt Diệu châm chọc nói với ta.

Ta vừa làm chuyện tốt cho hắn, hắn đã không cảm ơn lại còn nói như vậy? Còn bảo ta ra tay không niệm tình nữa? Đã vậy ta cũng không cần khách sáo: “Ơ, Nhị hoàng tử, nếu cảm thấy không hài lòng, lần sau hạ quan bảo đảm xuống tay không như thế nữa đâu ạ!”

“Sau này nếu nàng cứ nhằm phát cuối mà mạnh tay như thế, ta sợ rằng nửa đời sau sẽ phải gắn liền với cái giường này mất thôi.” Ta toát cả mồ hôi, Bạch Nguyệt Diệu chỉ vì đòn cuối cùng mà công kích ta như vậy!!

“Lần sau sợ bị đánh như vậy, thì đừng có cố chống đỡ, vốn là có thể tránh mà!” Ta khinh bỉ nói rồi ngồi xuống ghế, Hắc Mạc Dực thì cười nhẹ một cái rồi rời khỏi phòng.

Thấy Hắc Mạc Dực đi rồi, Bạch Nguyệt Diệu nhanh chóng xuống giường tới trước mặt ta: “Nếu người khác đánh, đau thế nào ta cũng chịu được! Thật không ngờ nàng có thể đánh ta trước mặt nhiều người như vậy!?”

...

...

Không phải chứ? Ta thật sự không biết nên nói sao cho phải! Ha ha ha ha, dù sao hắn cũng là bậc đại trượng phu, mà ta là nữ tử, trước mặt nhiều người như vậy đánh hắn, dĩ nhiên hắn sẽ cảm thấy vô cùng mất mặt! Bạch Nguyệt Diệu cũng có nghĩa khí đấy chứ. Ha ha

“Yên tâm, trừ ngươi và Hắc tướng quân ra, đâu còn ai biết ta là nữ tử chứ, những người khác không ai biết, mặt mũi ngươi vẫn giữ được mà!”

“Hừ!” Bạch Nguyệt Diệu nghe lời nói đùa của ta, càng thêm tức giận, hắn phất tay áo rồi trở về nằm ở trên giường: “Ôi.” Hắn thở nhẹ một tiếng, ta nhanh chóng nhìn về phía hắn.

“Nhị hoàng tử?”

“Nàng đi gọi Hắc Mạc Dực vào đây cho ta,....Còn nữa..., nàng chớ có vào!”

... Không phải là cái cuối cùng đó làm hắn đau thật chứ? hay là cả mấy cái trước cũng làm hắn bị thương? Ta đến gần hắn: “Nhị hoàng tử, liệu có cần thuốc giảm đau không?”

Nghe ta hỏi xong, sắc mặt của hắn nhất thời rất khó coi, sau đó vội quay lưng về phía ta: “Không phải, không phải! Nàng mau đi gọi Mạc Dực đi!”

“Hạ quan tuân lệnh!” Ha ha, ha ha, nhìn hắn ngượng ngùng thế kia, cái mông chắc là đã nở hoa, may sao hắn không giở trò bắt ta bôi thuốc cho hắn, ha ha!

Lúc đi ra ta còn không quên cười nhạo hắn mấy tiếng, bao nhiêu lần hắn trêu chọc ta, lần này rốt cuộc ta cũng trả được thù!

Chúng ta không thể ở lại nơi này lâu hơn nữa, Bạch Nguyệt Diệu cũng đã viết thư thông báo tình hình cho Hoàng thượng, nhận được thư trả lời, chúng ta lập tức rời đi, mà huyện này cũng đã chính thức thuộc về Vân Long quốc, gọi là huyện Bạch Diệu, đơn giản là nhờ công của Bạch Nguyệt Diệu mà. Ta biết ngay, Bạch Nguyệt Diệu xem ra có hi vọng với ngôi vị thái tử rồi đó.

Khi đi ngang qua huyện Bạch Thủy, bá tánh bên trong đã sớm quỳ gối ngoài cửa, ta nhất thời choáng váng.

“Mau đứng dậy đi!” Ta nói xong vội xuống ngựa đỡ mọi người, nhưng mọi người vẫn quỳ dưới đất không dậy.

“Lam hàn lâm, dân chúng bên trong thành gặp ôn dịch, Lam hàn lâm ngày đêm không ngủ chăm sóc chúng thảo dân, cuối cùng mắc bệnh! Nhị hoàng tử lấy ba ngàn binh lực chống đỡ ba vạn binh lực của quân giặc, giúp chúng thảo dân giữ được mái nhà! Ban đầu chúng thảo dân đã không thấu hiểu cho ngài và Nhị hoàng tử, chúng thảo dân vô cùng áy náy!” Nói xong, tất cả dân chúng lại rạp đầu quỳ xuống.

“Các vị đừng tự trách mình, bảo vệ mọi người vốn là trách nhiệm của chúng tôi, không có mọi người thì đâu có nhà cửa chốn này! Cho nên mọi người không cần cảm kích! Ta chỉ xin mọi người một chuyện!”

“Nhị hoàng tử không cần phải xin đâu ạ, chỉ cần phân phó là chúng thảo dân sẽ làm hết mình!”

“Ha ha, hiện nay huyện Bạch Thủy đã thê thảm lắm rồi, ta trở về Đô thành sẽ cố gắng giúp đỡ mọi người, nhưng ta cũng hi vọng mọi người hãy chăm chỉ trồng trọt, tự cung tự cấp!” Nghe được nhưng lời này của Bạch Nguyệt Diệu, cũng chính là ý của ta, vì Vân Long quốc đang bị tàn phá rất thê thảm, lương thực thiếu thốn, nếu chỉ dựa vào lương khố, sẽ chẳng bao lâu mà hết, rồi mọi người cũng sẽ chết đói mất thôi.

Bá tánh nghe Bạch Nguyệt Diệu nói vậy chẳng khác nào nhận thánh chỉ, cũng không hề nhớ đến ta nữa, bá tánh liệu có tôn trọng như thế với ta không?

Suy nghĩ một chút cũng thấy thật buồn cười, từ Huyện Bạch Tùng, ta đã cùng với Bạch Nguyệt Diệu đến Huyện Bạch Văn chống lũ, đến bây giờ dường như mỗi lần ta lập công đều có Bạch Nguyệt Diệu ở bên!

Tới lúc nào thì ta mới có thể tự mình làm nên chuyện đây?

Nói chuyện với dân chúng xong, bọn ta lại quay ngựa lên đường, nhưng vừa mới ra đến cửa huyện thì có một nữ tử ngăn ngựa của ta lại, sau đó Bạch Nguyệt Diệu tò mò nhìn ta, mà cô gái đó ta biết, chính là nữ tử bị bệnh đậu mùa may có ta mà thoát chết!

“Lam hàn lâm!” Hiện giờ ta mới nhìn rõ cô bé kia rất là khéo léo, dáng dấp cũng rất thanh tú, “Tiểu nữ tử tên là Liễu Nhi.”

“Liễu Nhi có chuyện gì không?” Ta nói xong vội xuống ngựa.

“Mấy ngày trước đây, nếu không phải Lam hàn lâm cứu giúp, Liễu Nhi sợ rằng đã mất mạng rồi, Liễu Nhi vì báo đáp ơn cứu mạng của Lam hàn lâm, nguyện đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh ngài làm nô tỳ!” Liễu Nhi rất kiên quyết, nhưng nếu để nàng ấy ở bên cạnh ta, sớm muộn gì có một ngày, nàng ấy cũng sẽ biết ta là nữ tử!

Như vậy thật là làm khó cho ta, sau đó Liễu Nhi lại lên tiếng: “Dù Lam hàn lâm có ghét bỏ, Liễu Nhi cũng sẽ bám theo bằng được!”

...

“Chẳng lẽ ngươi không biết hoàng thượng đã hạ lệnh cấm nữ tử sao? Nếu ngươi cứ nhất quyết theo đại quân của ta đến kinh đô, chỉ sợ nửa đường đã bị bắt giết mất!” Bạch Nguyệt Diệu dùng giọng điệu đe dọa, nhưng cũng chính là đang giúp ta giải vây, ta chỉ hi vọng có thể hù dọa được Liễu Nhi.

Nhưng...

Ta sai rồi.

“Nếu trên đường bị giết, Liễu Nhi cũng không oán hận chút nào, dù sao mạng của Liễu Nhi cũng là do Lam hàn lâm cứu mà còn giữ được.”

“Ha ha, nữ tử này quả là rất xem trọng Lam hàn lâm đây mà.”

“Ta xem....”

“Quả là Lam hàn lâm của chúng ta có mị lực đó nha, xem ra lúc này Nhị hoàng tử và Hắc tướng quân cũng phải lép vế rồi!”

Binh lính xung quanh ồn ào, không quên lấy ta và Bạch Nguyệt Diệu, Hắc Mạc Dực ra trêu nhiều lần, ta cũng không thể không xấu hổ: “Thôi đành vậy, nhưng mà có thể ngày sau ngươi sẽ phải chịu nhiều uất ức đấy!”

“Liễu Nhi sẽ không bao giờ hối hận!”

Nói xong, ta lại lên ngựa, Bạch Nguyệt Diệu vẫn nhìn chằm chằm ta, thật ra thì cũng không có gì là không tốt, cùng lắm ngộ nhỡ Liễu Nhi biết ta là nữ tử, bảo nàng ấy giữ bí mật là được mà.

Ta kéo lấy tay Liễu Nhi, tiếp tục lên đường.

Mấy ngày nay, vì có Liễu Nhi, Bạch Nguyệt Diệu tỏ ra rất quy củ với ta, ta phát hiện điều này cũng không tệ, trước kia Bạch Nguyệt Diệu trước mặt Hắc Mạc Dực vẫn có thể trêu ghẹo ta, nhưng hiện giờ dù sao cũng thêm một người, hắn đàng hoàng hơn rất nhiều!

Rốt cuộc đã đến kinh đô của Vân Long quốc, ta đưa Liễu Nhi về chỗ của ta, rồi cùng Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực vào cung gặp Hoàng thượng.

Vừa bước vào Ngự Thư Phòng của Hoàng thượng, phần lớn quan viên đều thay đổi ánh mắt khi nhìn Bạch Nguyệt Diệu, chỉ có Tử Thừa tướng và Hồng Thái là vẫn tràn đầy địch ý, haiz, nói thế nào thì Bạch Nguyệt Diệu cũng là con rể của Hồng Thái Phó, ông ta thật là không biết suy nghĩ, nếu trợ giúp Bạch Nguyệt Diệu xưng đế thì có lợi biết bao nhiêu! Ông già này, sẽ có ngày ta dạy bảo ông ta một trận!

Khi ta nhìn bốn phía, phát hiện ánh mắt Bạch Nhật Uyên vẫn rất bình tĩnh, có đôi chút làm ta sợ, nhưng còn Bạch Tinh Ngân?

Vì sao ánh mắt hắn có vẻ xa lạ như vậy?

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

“Thần Lam Điệp tham kiến hoàng thượng.”

“Thần Hắc Mạc Dực tham kiến hoàng thượng.”

“Ha ha, Tốt lắm! Tốt lắm! Ta đã nhận được thư báo, thật không ngờ, hoàng nhi của ta càng ngày càng ưu tú, ba ngàn binh lực chiến thắng ba vạn binh lực địch, hơn nữa còn khiến cho biên giới Lôi Nguyệt quốc phải mở cửa cho Hoàng nhi của ta vào.”

“Phụ hoàng quá khen, đó là vì bọn họ e ngại quân đội của Phụ hoàng thôi.” Võ công nịnh hót của Bạch Nguyệt Diệu thật là siêu à nha.

“Ha ha ha ha, dù gì đi nữa, chiến công vĩ đại của Lam ái khanh trẫm cũng có nghe thấy rồi, mà Hắc ái khanh lần đầu ra chiến trường cũng lập được công lớn, đều phải có thưởng! Mọi người nói trẫm nên ban thưởng thế nào cho ba vị công thần này đây?”

“Hoàng thượng, có công được thưởng thì có tội cũng cần phải xử phạt chứ ạ?” Có thể nói ra lời này không cần xem cũng biết là Tử thừa tướng!

“Khanh nói rõ ta nghe?”

“Theo thần được biết, Nhị hoàng tử lúc hành quân đã tự tiện rời đi mấy ngày mà không báo lại! Hơn nữa báo tin về kinh thành cũng muộn mất mấy ngày, điều này chính là không xem trọng Hoàng thượng! “ Nghe Tử thừa tướng nói vậy ta lập tức nhức đầu!

“Thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Sớm hay muộn cũng đều là tin chiến thắng mà, hơn nữa nhị hoàng tử cũng là vì tìm thần và Hắc tướng quân mới phải đột ngột rời khỏi đơn vị, nếu không phải...” Nước mắt của ta đang chực rơi khiến động lòng người: “Nếu không phải Nhị hoàng tử kịp thời tới, sợ rằng hoàng thượng đã không còn gặp lại thần và Hắc tướng quân nữa! Nếu muốn theo trình tự làm việc, e rằng thần và Hắc tướng quân đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi, không cách nào dốc sức cho Hoàng thượng được nữa!” Ta nói xong lại lấy tay áo lau nước mắt.

“À, xem ra hoàng nhi cũng là bất đắc dĩ mà thôi.”

“Hoàng thượng, nhị hoàng tử vì sai lầm bất đắc dĩ đó đã tự mình thi hành quân pháp, phải nằm liệt giường mất mấy ngày đấy ạ!”

“A? Nhị hoàng nhi, bây giờ đã khỏi chưa vậy?” Hoàng thượng có chút khẩn trương hỏi Bạch Nguyệt Diệu, lúc này mới có chút tình cha con sao, hừ!

Lúc này gương mặt của Bạch Nguyệt Diệu tuy bất đắc dĩ, nhưng vẫn phối hợp giả bộ với ta: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần đã không còn gì đáng ngại rồi!”

“À, vậy thì tốt.” Ha ha, Tử Thừa tướng lần đó gây thù với ta, trừ lần hạ xuân dược thành công ra, không thể có một lần thành công nữa. Chỉ là lần đó, cũng khiến hắn mất đi rất nhiều, lại được rất nhiều, mất là trinh tiết, được là hóa giải hiềm khích với Bạch Nguyệt Diệu!. “Tốt lắm, vậy mọi người nói xem Trẫm nên thưởng gì cho ba người này đây?”

Hoàng thượng nói xong, mọi người ai nấy nhìn nhau, xem ra ta phải mở miệng trước rồi, lúc này ta cực độ nghiêm túc: “Hoàng thượng, thần có điều này xem ra hơi quá đáng, có lẽ hoàng thượng sẽ cảm thấy vi thần hơi lớn nghịch, nhưng thần vẫn phải nói!”

“Lam ái khanh có gì cứ nói, không sao!”

“Hoàng thượng, hiện nay ba vị hoàng tử đã đạt được thành tựu nhất định, căn cứ theo chế độ lập Thái tử của Vân Long quốc, Nhị hoàng tử mặc dù là thứ hai, nhưng đã cùng dân chúng chịu nhiều khổ cực, cùng với chiến thắng vừa rồi cũng đủ để thể hiện thực lực của nhị hoàng tử, hiện nay danh tiếng của nhị hoàng tử đã vang khắp thiên hạ, không chỉ dân chúng Vân Long quốc biết, mà ngay cả Phong Minh quốc cùng với Lôi Nguyệt quốc cũng đã nghe danh rồi, cho nên thần cái gì cũng không cần, chỉ cầu xin hoàng thượng có thể sắc lập nhị hoàng tử làm thái tử!” cầu xin của ta chưa nói hết lời đã quỳ gối trên đất, mà Bạch Nguyệt Diệu dường như cũng có chút khẩn trương, ta biết nếu lần này hoàng thượng cự tuyệt, như vậy e rằng lần sau khó mà có hi vọng được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.