Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, mặt trời dần lên cao, Bạch Nguyệt Diệu tuân thủ lời hứa, chỉ ôm ta một đêm chứ không làm gì khác, mà ta cũng ngoan ngoãn nằm yên trong lồng ngực hắn.

Khi ta mở mắt đã thấy hắn đang chăm chú nhìn vào ta: “Ngươi... Đã dậy rồi sao vẫn còn ôm ta?” Lời của ta mặc dù có chút tức giận, nhưng thực chất là ta lại đang ngượng ngùng vô cùng, chỉ là không biết nói với hắn câu gì đành quát hắn một câu như vậy.

“Ha ha, ta muốn nhìn nàng thêm một lúc.” Lời hắn nói có vẻ chân thành, càng khiến ta thêm ngượng ngùng.

Bất đắc dĩ, ta xoay người nằm ngang khiến hắn cũng chầm chậm rút tay về. Ta có thể cảm thấy lúc hắn rút tay về khuôn mặt thoáng nét khó chịu, chắc là vì cả đêm qua vẫn để tay như thế nên tê rần chứ gì? Đã vậy sao không mau chóng đổi tư thế đi chứ?

Ha ha, ta mới phát hiện, Bạch Nguyệt Diệu còn cứng đầu hơn ta rất nhiều!

Cứ trầm mặc thế này ta cảm thấy không khí càng ngày càng lúng túng, đành phải lên tiếng: “Hắc tướng quân đâu rồi?” Ta hỏi Bạch Nguyệt Diệu, coi như thay đổi bầu không khí bất thường này.

“Tại sao nàng lại nghĩ đến hắn chứ?”

“...”

Hiện giờ ta thật muốn bóp chết tên Bạch Nguyệt Diệu này, trên tay ta nếu có đao nhất định sẽ băm chết hắn, sao hắn có thế nói như vậy chứ? Tất cả chẳng phải là do cái không khí bất thường này hay sao.

Ta và hắn lại bắt đầu cuộc chiến rồi đây, nhưng không thể không thừa nhận, trong lòng cả hai đều cảm thấy thích thú. Một lát sau Hắc Mạc Dực cũng trở lại, trong tay có thảo dược, lần này hắn không thoa cho ta nữa mà đem giao lại cho Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu nhìn chăm chú vào ta, ta thì vẫn đang nằm.

Nhưng...

Ta nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu: “Tại sao lại cởi quần áo của ta?”

“Không cởi quần áo của nàng thì ta bôi thuốc thế nào?”

“Mỗi lần Hắc tướng quân bôi thuốc cho ta đâu cần cởi quần áo của ta!”

“Đó là hắn, lần này là ta, đương nhiên phải theo cách của ta rồi...!” Hắn nói xong không đợi ta cho phép, lập tức lôi quần áo của ta xuống, thật may là ta bị thương sau vai, nếu bị thương phía trước, chẳng phải là hắn sẽ nhìn thấy hết sao?

Lại nói, hắn kéo quần áo ta xuống đến tận hông, ta chỉ bị thương ở bả vai thôi, sao lại cởi xuống nhiều như vậy chứ?

Không đợi ta chất vấn, môi của hắn cũng đã dính vào vết thương trên vai ta rồi, nhưng hắn và Hắc Mạc Dực bôi thuốc cho ta có chỗ không giống nhau, Hắc Mạc Dực thì cố hết sức để không chạm vào ta, còn hắn thì lại cố tình không chịu rời đi.

Trong lòng ta như có đợt sóng trào lên, rốt cuộc thứ mềm mại kia cũng rời đi, ta cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà ngay sau đó môi của hắn lại rơi vào phía sau lưng ta, hơn nữa đầu lưỡi còn như rắn ở sau lưng ta cứ thế quẫy nhiễu...

“Ưm...” Âm thanh này phát ra nhất thời khiến ta xấu hổ vô cùng, ta đang bị Bạch Nguyệt Diệu quấy rối, mà con sinh ra khoái cảm, ta hình như có chút không phải?

“A.” Bạch Nguyệt Diệu nghe tiếng lơ đãng rên rỉ của ta, động tác càng thêm lớn mật, hắn từ từ hôn lên cổ.

Ta cảm giác cả người mê loạn rồi, muốn chống cự nhưng lời nói ở cổ họng lại không thể ra khỏi miệng, bàn tay hắn thì đang thăm dò khắp người ta...

-

Bạch Nguyệt Diệu nhìn chăm chú vào cơ thể Lam Điệp Nhi, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng giờ phút này dục vọng nhất thời nổi lên, nhìn hai gò má ửng hồng của Điệp Nhi thật mê người, gương mặt của hắn cũng nóng lên rồi, môi của hắn lại hôn nhẹ cổ nàng.

“Đừng...” Lam Điệp Nhi rốt cuộc cũng phát ra được tiếng cự tuyệt, hai tay cố ngăn Bạch Nguyệt Diệu, nhưng xem ra âm thanh này là vô lực, hơi sức trên tay cũng là nhu nhược, so với dáng vẻ cự tuyệt trước đây quả thật hoàn toàn khác biệt, mà Bạch Nguyệt Diệu bây giờ căn bản cũng không thể nào dừng lại được.

Đầu lưỡi của hắn bắt đầu đi xuống, mãi cho đến chỗ đầy đặn mềm mại kia của nàng, hắn nhẹ nhàng ngậm lấy đôi nhũ hoa.

Lúc này, Lam Điệp Nhi bắt đầu thở dồn dập, nàng lặn ngụp trong đống dục vọng xen lẫn lí trí, nếu cứ tiếp tục như thế này thì bọn họ chính xác là một đôi gian phu dâm phụ rồi!

“Đừng...”

“Điệp nhi... Điệp nhi... Ta muốn nàng! Ta không chịu đựng nổi nữa rồi!” Lúc này con ngươi hoàn toàn đã mê ly rồi, tâm chí hắn cũng hoàn toàn mê loạn, hắn tiếp tục hôn xuống phía dưới, muốn giải trừ luôn cái chướng ngại còn lại.

Không biết vì nguyên nhân gì, Lam Điệp Nhi nhất thời tỉnh táo: “Đừng mà!” Nàng rống to một tiếng xong, còn cố chịu đựng vết thương đau đớn, hung hăng cho Bạch Nguyệt Diệu một bạt tai, cái bạt tai này cũng làm Bạch Nguyệt Diệu tỉnh táo lại.

Hắn ngưng động tác, áy náy nhìn chăm chú vào Lam Điệp Nhi, lúc này trong đôi mắt nàng tràn đầy nước mắt, Bạch Nguyệt Diệu biết, hắn đại khái lại làm Lam Điệp Nhi đau lòng rồi.

-

Ta vốn định cứ như vậy cùng Bạch Nguyệt Diệu, nhưng ta lại không muốn cùng Bạch Nguyệt Diệu bị người ta mắng là đôi gian phu dâm phụ!

Ta thật là quá đáng, rõ ràng vừa rồi cũng rất muốn, lại cho hắn một bạt tai.

Nghĩ tới đây, nước mắt ta không cầm được mà chảy xuống.

“Điệp nhi.” Bạch Nguyệt Diệu kéo ta đến trước ngực hắn, áy náy gọi tên ta.

Có lẽ, Bạch Nguyệt Diệu vĩnh viễn cũng không biết được vì sao ta khóc, không phải vì hắn mà chảy, mà là vì chính ta, ta không phải vì hành động của hắn mà tức giận! Ngược lại ta cảm nhận được so với lúc cùng Huyễn Ngâm Phong ta lại có khoái cảm hơn, bây giờ ta mới biết, ta yêu Bạch Nguyệt Diệu hơn rất nhiều so với Huyễn Ngâm Phong!

Thực tế quả là tàn khốc, phũ phàng! Ta cũng có thể coi là nữ tử đã có chồng, mà bây giờ lại yêu Bạch Nguyệt Diệu, cũng không thể nói ra, đây là lỗi của ai chứ?

Đều là lỗi của ta, nếu ta có thể sớm rõ ràng tình cảm của mình, nếu ta có thể hiểu rõ Bạch Nguyệt Diệu, khi lần đầu tiên hắn nói chuyện cho ta làm phi, có lẽ ta nên đáp ứng ngay, nhưng giờ đã quá muộn!!!

Tất cả đã thành chuyện đã rồi!

Ta chưa kịp nói thêm điều gì, Bạch Nguyệt Diệu đã mặc quần áo vào cho ta, ta lại trở lại nằm trên rơm rạ, còn hắn mang theo áy náy rời khỏi sơn động!

Liên tiếp mấy ngày, Bạch Nguyệt Diệu vẫn duy trì một khoảng cách đối với ta, mà ta cũng không nói chuyện nhiều với hắn. Thương thế của ta cũng đã từ từ khá hơn.

Chúng ta lập tức lên kế hoạch để thoát khỏi khu rừng này.

Mấy ngày liền ta không thấy ánh mặt trời rồi, vừa ra khỏi sơn động ta mới phát hiện ánh sáng ấy rất chói mắt, Bạch Nguyệt Diệu vội lấy tay che cho ta: “Nàng hãy nhắm hai mắt lại, để tránh ánh mặt trời làm tổn hại mắt của nàng” Hắn dịu dàng nói xong, ta lập tức nhắm hai mắt.

Hắn dìu ta ngồi xuống, còn hắn và Hắc Mạc Dực dắt ngựa đứng gần đấy.

Sau đó ta mơ hồ nhìn thấy miếng vải xé từ quần áo buộc trên cây, ta có thể hiểu hành động này, đơn giản là để phân biệt con đường sẽ đi!

Nhưng rừng rậm này vô cùng lớn, khí trời lại rét lạnh như vậy, nếu cứ xé quần áo, Bạch Nguyệt Diệu sẽ sớm chẳng còn quần áo mất.

“Nhị hoàng tử, ta đi thôi.” Hắc Mạc Dực nói xong cũng cởi áo ra.

Ha ha, Hắc Mạc Dực quả là trung thành với chủ hết mức. Mà Bạch Nguyệt Diệu cũng vô cùng tin cậy Hắc Mạc Dực, đây chính là sợi dây nối giữa bọn họ rồi.

Nhưng áo của Hắc Mạc Dực cũng chẳng mấy chốc mà hết, vì ta ở đây hắn cũng không thể cởi quần.

Ta không do dự cởi áo khoác của ta ra, dùng sức xé rách, Bạch Nguyệt Diệu lập tức ngoảnh lại nhìn ta.

Nếu ta nói trước chuyện sẽ xé áo đưa cho bọn họ, chắc chắn Bạch Nguyệt Diệu sẽ ngăn cản ta!

Ta ném áo cho Bạch Nguyệt Diệu, hắn nhanh chóng cởi áo của mình ném cho ta: “Mặc vào!” Bạch Nguyệt Diệu ra lệnh khiến ta không cách nào từ chối!

Cuối cùng, nỗ lực của chúng ta cũng được đền đáp, rốt cuộc đã ra khỏi rừng rậm mê cung này rồi, mà quần áo trên người Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực cũng không còn dư lại là bao...

Khu rừng này nằm trên địa phận Lôi Nguyệt Quốc, chỗ bọn ta thoát ra lại chính là tòa thành Bạch Nguyệt Diệu mới thu phục, ha ha, nếu lợi dụng đặc điểm của rừng rậm này, khi giao chiến cùng bọn Lôi Nguyệt quốc cứ đem nhốt tất cả bọn chúng vào đấy!

Chúng ta nhanh chóng tìm một nhà trọ, mà cả ba cũng mua được quần áo mới.

“Nhị hoàng tử...”Ngoài phòng khách có người gọi Bạch Nguyệt Diệu.

“Vào đi!”

Bước vào là Tả Tiên Phong, hắn kích động nhìn ta cùng Hắc Mạc Dực, sau đó là ôm lấy bọn ta: “Thật tốt quá, Lam giám quân và Hắc tướng quân không có chuyện gì thật tốt quá!”

Chuyện này...

Chuyện này quả là ngoài dự đoán của ta, ta vốn không nghĩ đến sẽ có binh lính kích động như thế nghênh đón ta trở về, nếu là vì Hắc Mạc Dực hay Bạch Nguyệt Diệu thì còn hợp lí, nhưng còn ta thì...

“Rầm!” Bạch Nguyệt Diệu hung hăng vỗ xuống bàn, sau đó Tả Tiên Phong kinh hoảng buông ta cùng với Hắc Mạc Dực ra, kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt Diệu, ta và Mạc Dực thì hiểu rõ nguyên nhân Bạch Nguyệt Diệu vỗ bàn: “Có con muỗi, có con muỗi.” Bạch Nguyệt Diệu vừa cười vừa nói.

Nhưng nghe hắn nói vậy Tả Tiên Phong càng thêm kinh ngạc, đang ngày đông giá rét, ở đâu ra muỗi? Bạch Nguyệt Diệu nói láo cũng phải cho một lí do hợp lí chứ.

“Nhị hoàng tử.” Tả Tiên Phong vừa nói vừa quỳ một chân xuống đất: “Nhị hoàng tử mấy ngày nay cực khổ rồi, vốn việc tìm kiếm hai vị Lam giám quân và Hắc tướng quân là trách nhiệm của quân lính, nhưng lại làm phiền nhị hoàng tử...”

“Được rồi, lát nữa ngươi triệu tập tất cả quân lính lại, ta có lời muốn nói.”

“Vâng thưa nhị hoàng tử!”

Tả Tiên Phong nói xong lập tức rời đi, Bạch Nguyệt Diệu cầm quần áo mới mua cùng Hắc Mạc Dực đi tắm rửa, hắn không quên phân phó người hầu đem một thùng gỗ lớn đổ đầy nước nóng đặt trong phòng khách.

Ta hiểu ý tốt của hắn, quả thật mấy ngày sống trong sơn động đầy thiếu thốn như vậy, ta cũng nên tắm rửa mới được. Sau khi cởi bỏ quần áo trên người, ta dùng gương đồng soi vết thương, nhất thời phát hiện vết thương đã khép lại, mà vết bớt hình bươm bướm kia lại càng ngày càng rõ, chuyện này là thế nào nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.