Chương trước
Chương sau
“Thần cũng không cần phần thưởng gì cả, chỉ cầu xin hoàng thượng sắc lập nhị hoàng tử làm thái tử!” Hắc Mạc Dực nói như vậy đã hoàn toàn tỏ rõ lập trường rồi.

Toàn bộ những người về phe Bạch Nguyệt Diệu cũng đều nhất loạt cầu xin hoàng thượng, toàn bộ Ngự Thư Phòng tổng cộng bốn mươi người thì có đến mười mấy người đã quỳ xuống.

Hoàng thượng đang trầm tư, trong ngự thư phòng nhất thời đầy không khí lo lắng chờ đợi, mỗi người cũng rất khẩn trương, cuộc chiến này cũng không hề đơn giản, đó là một cuộc chiến vô hình giữa các phe phái. Có một điều nằm ngoài dự liệu của ta, khiến ta khá bất ngờ đó chính là Bạch Tinh Ngân không hề đứng ra ủng hộ Bạch Nguyệt Diệu, rốt cuộc là thế nào? Tại sao khi ta gặp lại Bạch Tinh Ngân, dường như trong ánh mắt của hắn chứa đầy sự xa lạ vậy?

Hoàng thượng ngẩng đầu lên, nhìn về phía mọi người, tim ta dường như ngừng đập để chờ đợi, nhưng đúng vào lúc này...

“Hoàng hậu giá lâm!” Nghe vậy Bạch Nhật Uyên khẽ mỉm cười, mà đám người của Tử Thừa tướng cũng không còn dáng vẻ khẩn trương nữa, cứu tinh của họ đã đến rồi.

“Hoàng hậu có chuyện gì mà tới Ngự Thư Phòng vậy?” Hoàng thượng tò mò hỏi hoàng hậu.

Hoàng hậu cười đầy quyến rũ rồi ngồi xuống bên cạnh Hoàng thượng: “Có người thông báo Nhị hoàng tử đã trở về, thiếp là mẹ đương nhiên muốn tới đây nhìn ngắm dáng vẻ con trai mình rồi.” Giả vờ tốt bụng! Hoàng hậu trông có vẻ tình cảm thân thiết, nhưng thực ra làm gì có thực tâm chứ!

“À, ra vậy.”

“Mọi người đang thảo luận chuyện gì sao?”

“Hiện giờ đang thảo luận chuyện sắc lập thái tử đấy.”

“A, hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy sau này bàn lại cũng không muộn, dù sao hoàng thượng còn khỏe mạnh như thế, bây giờ nói chuyện này chẳng phải quá sớm ư?”

Ta thường nghĩ hoàng hậu cổ đại thì có ba loại, hoặc là vô cùng tốt, hoặc cực kì yếu đuối, còn lại là đặc biệt xấu xa! Xem ra vị hoàng hậu này mềm yếu hay tốt đều không phải, chắc chắn chỉ có thể là loại thứ ba!

“Hoàng hậu, chuyện lập thái tử cùng với long thể của hoàng thượng có gì liên quan sao?” Lời của ta vừa dứt, Bạch Nguyệt Diệu lập tức lo lắng nhìn về phía ta. Mà những quan viên khác cũng đều run lẩy bẩy.

Nhất thời không khí trong ngự thư phòng càng thêm khẩn trương, sắc mặt của hoàng hậu cũng cực độ nghiêm túc: “Thật to gan! Thái tử là để thừa kế vương vị của Hoàng thượng, ngươi nóng lòng lập thái tử là muốn gì? Chẳng lẽ hi vọng hoàng thượng sớm thoái vị sao?”

Đúng! Ta chính là hi vọng hoàng thượng sớm thoái vị đấy! Như vậy mới sớm loại bỏ được một vị hôn quân!

Nhưng ta đã thua bởi hoàng hậu rồi, nữ tử như ta thật không đấu lại Hoàng hậu, hiện giờ rốt cuộc ta hiểu rõ tại sao tất cả quan viên đều khẩn trương, Bạch Nguyệt Diệu cũng lo lắng nhìn ta. người đàn bà này thật không đơn giản, khó trách ngồi được vào ghế Hoàng hậu, làm chủ cả tam cung lục viện, không tinh ranh thì làm sao mà yên ổn ngồi ở vị trí đó chứ!

“Thần không có ý đó!” Ta ngậm ngùi nói như vậy khiến Tử thừa tướng có vẻ rất đắc ý, hắn ta mừng vì ta bị như thế này, xem ra Hoàng hậu đã giúp hắn ta rửa hận rồi!

“Hoàng thượng, ngài cảm thấy ý kiến của thần thiếp thế nào?” Hoàng hậu lập tức trở lại dáng vẻ vô cùng kiều mỵ, đúng là cáo đội lốt cừu! Ghê tởm!

Hoàng thượng trầm tư một lúc rồi: “Ừm...”

“Tẫn kê tư thần!!!” Ta vốn định nói thầm trong lòng ai ngờ đã buột miệng nói ra.

“Lam hàn lâm, ngươi nói vậy là có ý gì?” Hoàng hậu lập tức hỏi ta.

Thôi xong! Dù sao cũng đã lỡ miệng, nếu đã không hiểu ý, ta đành giải thích một chút vậy: “Từ xưa gà trống gáy gà mái đẻ trứng là đạo lý trăm năm không đổi, hiện giờ đến gà mái cũng muốn tranh phần cất tiếng gáy, xem ra thiên hạ đại loạn rồi!!!!” Thôi xong, ta đang tự rước họa vào thân đây mà, may sao đang ở cái dáng vẻ nam nhi này!

“Ngươi...”

“Lam hàn lâm ngay lập tức nhận lỗi với Hoàng hậu đi!” Bạch Nguyệt Diệu xoay người lớn tiếng quát ta! Nhưng những lời này ta nói là vì ai? Hắn không biết sao? Còn bảo ta nhận lỗi?

“Hoàng thượng, nữ tử xưa nay vẫn bị cấm đoán nhiều chuyện, đơn giản là vì không muốn để họ vượt quyền của nam tử, vậy tại sao Hoàng hậu lại tham dự quốc gia chính sự?”

“Lam Điệp!!!” Bạch Nguyệt Diệu bước hai bước tiến lên hung hăng cho ta một bạt tai, nhưng trong đôi mắt hắn tràn đầy yêu thương, vậy là có ý gì? Ta không hiểu, ta không hiểu!

“Người đâu!!!!” Hoàng hậu giận dữ gọi người bên ngoài.

“Mẫu hậu, nhi thần đã dạy dỗ Lam hàn lâm chưa đúng phép dẫn đến hành động quá khích vừa rồi, hi vọng mẫu hậu có thể tha thứ cho sai lầm lần này của Lam hàn lâm.” Bạch Nguyệt Diệu vội vàng tiến lên cầu xin hoàng hậu, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn đi cầu xin người khác. Hắn thực sự làm sao vậy chứ?

“Mẫu hậu, xin người hãy tha thứ cho Lam hàn lâm.” Lúc này Bạch Tinh Ngân cũng vì ta mà cầu xin.

Ta rốt cuộc là phạm lỗi ở chỗ nào? Ta có nói gì sai sao? Đúng là vô lý, hết sức vô lý! Ta hận!

“Quỳ xuống!” Bạch Nguyệt Diệu quay đầu lại ra lệnh cho ta, nhưng ta vẫn hiên ngang hùng dũng nhìn chăm chăm vào hoàng hậu.

Hắc Mạc Dực ở phía sau kéo ta xuống, sau đó nhỏ giọng nói: “Hãy hiểu cho hành động của Nhị hoàng tử, mau mau quỳ xuống tạ tội với Hoàng hậu đi!”

Hắc Mạc Dực đã nói như vậy, ta đành phải quỳ xuống, sau đó vô cùng miễn cưỡng nói: “Hoàng hậu, hạ quan lỡ lời, xin hoàng hậu tha tội.”

“Hừ! Được rồi được rồi.” Hoàng hậu còn tỏ vẻ khoan dung như vậy, được lắm! Ta đúng là trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo!

“Haiz, chuyện lập thái tử hãy bàn sau đi, bãi triều!” Hoàng thượng nói xong lập tức rời khỏi Ngự thư phòng.

Mà ta sợ mọi người cười nhạo cũng nhanh chóng rời đi! Thật là tức mà! Bạch Nguyệt Diệu dám đánh ta, hơn nữa còn chịu nhục mà cầu xin Hoàng hậu, ta càng nghĩ càng giận, nhanh chân trở về phủ.

“Lam hàn lâm.”

Liễu Nhi tới gần ta chào hỏi, ta không để ý trực tiếp đẩy cửa bước vào phòng ngủ, tức giận ngã xuống giường: “Hu hu!!!” Ta lập tức đem uất ức trong lòng phát ra thành tiếng khóc lớn!

-

Bạch Nguyệt Diệu mặc dù đánh vào mặt Lam Điệp Nhi nhưng cũng chính là làm đau lòng bản thân, nếu hắn không cho nàng một cái tát như vậy không biết chừng nàng sẽ phải chịu đựng khổ sở gì, vì hoàng hậu là một người đàn bà cực kì nhỏ mọn, cho nên nếu không để Hoàng hậu bớt tức giận vì chuyện này, chưa biết sau này Lam Điệp Nhi sẽ bị những gì.

Hơn nữa Bạch Nguyệt Diệu lúc này xem như phải chịu nhục vì nàng rồi, hắn chưa từng gọi Hoàng hậu một tiếng ‘mẫu hậu’, cũng chưa từng cúi mình trước Hoàng hậu, vì hơn ai hết hắn hiểu rõ, ai chính là kẻ đã sát hại mẫu thân mình.

Nhưng hắn vì Lam Điệp Nhi mà cúi đầu, hoàng hậu có thể nhanh như vậy tha thứ cho Lam Điệp Nhi hoàn toàn là vì mấy tiếng cầu xin của hắn, hoàng hậu cảm thấy đó chính là sự cam chịu khuất phục, cái đó đã đủ làm nhục Bạch Nguyệt Diệu rồi!

Chuyện lập thái tử lần này, Bạch Nguyệt Diệu cũng cảm thấy nắm chắc mười phần, thế nhưng sự xuất hiện của Hoàng hậu đã làm đảo lộn mọi chuyện, nhìn ánh mắt hả hê của Bạch Nhật Uyên, Bạch Nguyệt Diệu cũng chắc được rằng chính hắn ta đã an bài mọi chuyện.

Thật ra thì từ lúc Hoàng hậu xuất hiện, Bạch Nguyệt Diệu cũng biết chuyện lập thái tử lần này sẽ không thành, nhưng ai biết, Lam Điệp Nhi lại vì hắn mà tận lực đến thế, hắn vừa cảm kích, lại vừa thống khổ, hiện giờ hắn chỉ cần Lam Điệp Nhi bình an vô sự, ngôi vị thái tử kia hắn cũng không cần!

“Nhị hoàng đệ, sao lại đánh Lam hàn lâm như vậy chứ?” Bạch Nhật Uyên giả bộ tốt bụng nói xong, sau đó lại nhích tới gần Bạch Nguyệt Diệu thì thầm: “Nếu là ta, sẽ chỉ làm nàng đau khi trên giường mà thôi!” Lời của Bạch Nhật Uyên không khác gì dội một gáo nước lạnh cho Bạch Nguyệt Diệu.

Sau đó Bạch Nhật Uyên kéo Bạch Tinh Ngân đi cùng, ánh mắt giễu cợt nhìn về Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu đã cảm thấy hôm nay Bạch Tinh Ngân có chỗ khác lạ, nhưng chỗ nào thì không rõ, nhưng giờ phút này hắn đã hiểu, Bạch Tinh Ngân đã phản bội mình rồi!

Ha ha, Bạch Nguyệt Diệu cũng chỉ có thể cười nhạo mình mấy tiếng, mình tự tay đánh nữ tử mình yêu mến, hơn nữa người thân cũng đã trở mặt.

Lòng hắn cực kì đau khổ!

Thấy Lam Điệp Nhi tức giận rời khỏi Ngự Thư Phòng, hắn lập tức cùng Hắc Mạc Dực tiến về phủ của nàng!

Ở trên đường, trong lòng Bạch Nguyệt Diệu rất hỗn loạn, nhưng vẫn cố nghĩ cách xoa dịu Lam Điệp Nhi, hắn biết nàng không phải loại người ham mê trang sức, nhưng hắn vẫn mua một cây trâm hình bướm đem tặng cho nàng.

“Nhị hoàng tử, Hắc tướng quân.” Liễu Nhi lễ phép chào hỏi, sau đó Bạch Nguyệt Diệu liếc mắt nhìn Hắc Mạc Dực, Hắc Mạc Dực cũng hiểu ý, đưa Liễu Nhi cùng rời đi.

Lúc này Bạch Nguyệt Diệu mới tiến tới cửa phòng Lam Điệp Nhi, hắn đứng trước cửa ổn định lại tâm trạng mình, rồi hắn mới nhẹ nhàng gõ lên cửa phòng nàng...

-

Trong lúc ta đang nức nở thì nghe có tiếng gõ cửa, ta miễn cưỡng hỏi: “Ai đó?!!!”

“Điệp nhi, mở cửa đi.”

Là Bạch Nguyệt Diệu, hắn tới tìm ta làm gì nữa chứ, ta ghê tởm hắn, ta ghét hắn! “Bạch Nguyệt Diệu, ngươi mau cút đi, nghe ngươi nói ta càng bực mình, ta càng không muốn nhìn thấy ngươi!!!” Ta nằm lỳ ở trên giường tức giận nói xong lại cảm thấy ta như đang làm nũng vậy!

Ta nói vậy thì không thấy Bạch Nguyệt Diệu phản ứng nữa, thiệt là, đi nhanh như thế! Một chút nghị lực cũng không có, hắn thật là đáng chết mà!

“Điệp nhi...”

Nghe âm thanh này ta nhanh chóng nhìn về phía cửa sổ, Bạch Nguyệt Diệu đang từ cửa sổ phòng ta chuẩn bị vào. Ta nhất thời lặng cả người.

Lúc này thì hắn đã hoàn toàn ở trong phòng rồi.

“Ai cho phép ngươi leo cửa sổ vào???” Ta phẫn nộ hét lên!

Hắn nhất thời buông lời cợt nhã: “Nàng không mở cửa cho ta vào, ta đành phải vào bằng đường ấy thôi.”

“Ai cho phép ngươi cợt nhã hả? Ngươi mau cút ra ngoài cho ta!” Ta nói xong lại chạy tới mở cửa ra, chờ hắn đi ra ngoài.

“Không đi!” Hắn nói xong một phát lật người đã nằm ở trên giường.

“Ngươi làm vậy không biết xấu hổ ư?” Ta bước nhanh tới bên Bạch Nguyệt Diệu, kéo cánh tay của hắn, nhưng không ngờ lại bị hắn tóm lấy tay, dùng sức lôi kéo khiến ta cùng ngã lên giường.

Ta còn chưa kịp nói gì, tay của hắn đã khẽ vuốt ve khuôn mặt ta rồi hỏi: “Đau không?” Lời nói vừa êm ái vừa tràn đầy yêu thương khiến ta vốn đang tức giận cũng dần dần nguôi ngoai, nhất thời đầu óc cũng tỉnh táo rất nhiều, Bạch Nguyệt Diệu mới vừa rồi đánh ta hoàn toàn là vì cứu ta, mà vừa rồi hắn cũng phải nói năng nhún nhường trước Hoàng hậu, cũng là vì cứu ta, thật ra thì Bạch Nguyệt Diệu cũng phải chịu uất ức chứ đâu chỉ mình ta. Vốn sắp đạt được mục đích làm thái tử lại bị gạt đi, còn phải vì ta mà cầu cạnh Hoàng hậu, thật không nên đổ lỗi cho hắn.

Ta hơi làm nũng gật đầu một cái, thế nhưng không ngờ hắn lại hôn lên mặt ta, khiến ta nhất thời nóng bừng cả mặt.

Đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào môi ta, mà mặt của hắn cũng chầm chậm tiến gần tới, ta lại không tự chủ được nhắm hai mắt lại chờ đợi nụ hôn của hắn.

Đang lúc này đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, ta chợt tỉnh ra, vốn là Huyễn Ngâm Phong cũng biết chỗ này, ta đang làm gì vậy chứ? Cùng một người đàn ông nằm ở trên giường, hơn nữa còn đang đợi hắn hôn ta? Ta nhanh chóng đẩy Bạch Nguyệt Diệu ra, khẩn trương xuống giường.

“Lam hàn lâm.” Người đi vào là Liễu Nhi, nhưng nàng ấy khẽ cứng đờ, vì nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu trên giường, xem ra Liễu Nhi sẽ nghĩ ta và Bạch Nguyệt Diệu là đồng tính luyến đây: “Buổi tối ngài định ăn gì ạ?” Liễu Nhi cố tỏ ra tự nhiên.

“Tùy ngươi sắp xếp!” Bạch Nguyệt Diệu vẫn cau mày chăm chú nhìn Liễu Nhi.

“Vâng”

Liễu Nhi vừa đi ra ngoài, ta hơi thở phào nhẹ nhõm.

“Sao vậy? Chẳng lẽ nàng cho là Huyễn Ngâm Phong xuất hiện?” Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy ghen tức nhìn chăm chú vào ta.

Ta không để ý hắn, vì ta cũng tưởng như thế thật, nghĩ lại ta ra ngoài mấy ngày liền, không biết dạo này Huyễn Ngâm Phong có ghé qua không.

Có điều, trước kia ta ngày nhớ đêm mong Huyễn Ngâm Phong, hiện giờ lại hi vọng Huyễn Ngâm Phong tạm thời đừng đến tìm ta, vì giờ đây ta đối với hắn tràn đầy áy náy.

Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên xuống giường, sau đó đem một cái gì đó cắm vào búi tóc của ta, ta sờ một cái, cảm giác hình như là một cây trâm: “Cái gì vậy?” Ta hỏi Bạch Nguyệt Diệu.

Bạch Nguyệt Diệu đem gương đồng đến trước mặt ta, sau đó đứng bên cạnh ta, đôi tay lại đặt lên vai ta.

Thật sự là một cây trâm cài tóc, hơn nữa còn là hình bướm, nhưng sao tự dưng lại đem tặng ta? Chẳng lẽ là hắn đang muốn chuộc lỗi ư?

“Cảm ơn đã tặng ta, ta lại không mang được!”

“Vì ta cảm thấy nó rất thích hợp với nàng, nàng nhất định phải quý trọng đó, Bổn hoàng tử chưa từng tặng đồ cho nữ tử nào đâu!”

“Vậy ta không cần!” Ta đây hoàn toàn là nói đùa, ai bảo hắn cứ như vậy ép ta nhận lấy chứ.

“...” Bạch Nguyệt Diệu thấy ta nghiêm túc, nhanh chóng tươi cười: “Nhận lấy đi mà.”

“Ngươi cầu xin ta thì ta sẽ nhận!”

“...” Bạch Nguyệt Diệu tỏ vẻ bất đắc dĩ cùng không cam lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng nói: “Van xin nàng, Điệp nhi ngoan, nhận lấy quà tặng của ta đi!”

Ha ha ha ha, khiến hắn trở nên như vậy, ta vô cùng vui vẻ, ai ngờ hắn còn quăng thêm câu: “Ta thấy câu tẫn kê tư thần kia đúng là dành cho nàng đó!!!”

Hắn còn dám nhắc lại chuyện này, ta lại nhớ tới chuyện mất thể diện ở trên triều! Hắn nhắc tới, ta lại tức giận, hung hăng đưa tay đánh vào ngực hắn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.