Nhẹ nhàng mở cửa phòng, thò đầu vào nhìn bên trong phòng tối đen, người trên giường đưa lưng về phía cửa, nhìn như đã ngủ say. Tiểu Tứ nhẹ nhàng thở ra, rón rén cởi giày tiến vào, vô thanh vô tức đi tới trước bàn ngồi xuống......
Bỗng nhiên! “Sao vậy không lên tiếng? Tiểu Tứ......” Trên giường đầu kia truyền đến tiếng người.
“?!” Tiểu Tứ hoảng sợ, quay đầu lại nhìn chỗ thanh âm truyền đến.
Chỉ thấy bóng đen trên giường đứng dậy, chính là hắn nhưng không có đốt đèn, cứ như vậy ngồi trên giường. Tầm mắt hai người ngay tại trong phòng tối giao hội!
“Xảy ra chuyện gì? Không nói với ta chút gì sao?” Diệu Ngạn hỏi, từ trong lời hắn nói nghe không ra chút cảm tình nào.
Tiểu Tứ khẩn trương chà tay vào vạt áo, y âm thầm may mắn: may mà có bóng tối che dấu, Diệu Ngạn mới nhìn không thấy động tác nhỏ của y.
Diệu Ngạn thấy y vô thanh vô tức, cũng không biết là biểu tình gì...... Nhưng không được bao lâu, thanh âm của hắn lại từ trên giường vang lên: “Ta một mực chờ ngươi trở về, vì chính là muốn biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ngươi không muốn nói cho ta biết sao?”
“Ngạn ca ca...... Ngươi muốn biết cái gì sao?” Tiểu Tứ cố gắng che dấu sự thất thường của mình.
Bóng đen của Diệu Ngạn lại nằm xuống, theo trong bóng đêm nhìn ra, hắn một tay chống lấy đầu của mình, một tay để đặt ở thắt lưng, cả người nằm ngang đối mặt với hướng của Tiểu Tứ......”Tiểu Tứ không ngoan nga, chẳng lẽ ngươi để ý kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-huyet-khuc-chi-tieu-dao-nhac/182577/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.