Sau một trận khóc làm Lý Khôi Vĩ rối loạn dùng mọi cách dỗ cô thế nào cũng không được. Sau bao nhiêu lâu anh mới nhận ra, hiện tại Đại Ngọc đang có suy nghĩ rất cực đoan. Cô nghĩ rằng mình không xứng được yêu thương và cũng không xứng để yêu một ai cả. Anh chưa từng thấy mặt này của cô cả, anh đã hiểu lầm rằng cô mạnh mẽ nhưng cũng yếu đuối, không cần động tay động chân nhưng chỉ cần nói cô một chút là đôi mắt đen kia sẽ ửng đỏ lên như một chú thỏ nhỏ. Thế nhưng số lần anh nghe cô nói những lời trong lòng gần như là không có, anh nhớ lúc cô nằm trong vòng tay anh cầu xin anh đừng bắt cô bỏ đi đứa bé, nhớ lúc cô vừa làm nhiệm vụ về, cùng anh nằm đó thỏ thẻ. Nhưng sau những lần đấy thái độ của cô thay đổi hoàn toàn, chỉ cần trời vừa sáng sẽ đuổi anh đi, một câu hai câu đều là không muốn nhìn thấy anh nữa, cô nói rằng chán ghét anh.
Vậy lần này thì sẽ ra sao đây?
Từng lần một anh nhìn thấy Đại Ngọc đau khổ, dằn vặt chính mình. Anh biết ngoài miệng cô nói không để ý, không nhìn thấy nữa cũng chẳng sao nhưng anh biết cô rất buồn. Bởi thế nên đêm mà anh quay lại nhìn cô, anh thấy Đại Ngọc đang cắn răng ngồi khóc thút thít.
Lý Khôi Vĩ chưa bao giờ nghe cô tình nguyện nói rằng cô thích anh, cô yêu anh cả. Nhưng anh biết và cảm nhận được, Đại Ngọc rất cần anh. Cô bám víu lấy anh như cọng rơm cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1802019/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.