Vốn dĩ hôm nay anh muốn dắt cô đến công ty xử lí nốt vài việc nhưng lại có việc xảy ra, Đại Ngọc kiên quyết không muốn đi cùng anh. Lý Khôi Vĩ đành ở nhà cùng cô, dù sao những việc như thế kia bây giờ không quan trọng nữa. Quan trọng nhất là bây giờ Đại Ngọc đang giận, à phải nói là rất giận anh.
- Đại Ngọc..
- Anh không cần nói nữa, không cần giải thích nữa. Em muốn quay về nhà
Đại Ngọc nhất định không muốn nghe anh nói lời nào nữa, vừa nghĩ đến việc mình bị anh quay như chong chóng bấy lâu nay thì đầu cô đã ong ong đau.
Lý Khôi Vĩ có chút bất lực, cô gái nhỏ này vừa mới nãy còn muốn anh giải thích kể hết mọi chuyện cho cô biết. Bây giờ thì lật mặt nhanh như bánh tráng, anh đụng vào người thì cô liền hất tay anh ra, anh nói thì liền cắt lời. Đại Ngọc là đang bướng bỉnh với anh...
- Đây là nhà em mà, nhà của chúng mình đấy
- Không cần nói nữa, đây không phải là nhà em hay nhà chúng ta gì hết, em không cần.
Đại Ngọc nhanh miệng nói trong khi não còn chưa kịp chạy hết những lời cô nói ra. Động tác của Lý Khôi Vĩ khựng lại, anh cau mày và ánh mắt lạnh đi.
Cô..không cần sao? Những thứ anh tạo ra, anh vun đắp để dành cho cô nhưng cô lại không cần sao?
Vậy có phải, sau này cô cũng sẽ không cần anh hay sao...?
- Không cần rời đi, không phải em đã nói em sẽ ở lại với anh sao?
- Vậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1802018/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.