Đại Ngọc thấy Lý Khôi Vĩ vui vẻ đến thế, trong lòng tự nhiên cũng nhẹ nhõm đi không ít. Anh ôm lấy Đại Ngọc, đầu vùi vào hõm vai của cô.
Thế nhưng niềm vui của Lý Khôi Vĩ kéo dài không lâu lắm khi chỉ sau vài ngày anh liên lạc với Bạch Vĩ An thì lại nghe hắn ta nói:
- Ồ tin tốt, ngày mốt cho em ấy về đây đi để chuẩn bị.
- ... Sao lại phải về đấy?
- Không về đây thì về đâu, ngáo à?
Lý Khôi Vĩ đơ ra một lúc rồi lại cau mày, cây bút trong tay bị anh nắm chặt thêm một chút. Anh đưa mắt nhìn Đại Ngọc đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, bộ dạng vật vờ vì buồn ngủ. Nguyên nhân vì anh không cho Đại Ngọc dùng thuốc ngủ nữa nên tối đến cô sẽ bị khó ngủ, mỗi lần như thế anh sẽ ở bên cạnh cô canh tới khi cô ngủ thì anh mới ngưng làm việc và nằm xuống ôm cô.
Anh cũng chẳng thể để cô ở nhà một mình, anh không an tâm khi không đặt Đại Ngọc trong tầm mắt. Mặc dù mỗi lần nhìn cô cáu kỉnh do không ngủ đủ giấc anh cảm thấy đau lòng nhưng anh vẫn phải đem con mèo nhỏ này đến công ty.
Đầu dây bên kia hơi ồn ào, Bạch Vĩ An cũng gấp gáp nói với anh:
- Vậy nhé, mau mau cho em ấy về đây đi trước khi con nhỏ bướng đấy lại đổi ý.
Sau đó hắn cúp máy.
Nhưng mà anh không muốn để cô đi...
Khẽ thở dài, anh đi đến chỗ cô và dễ dàng bế Đại Ngọc lên. Lý Khôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1802020/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.